Lá Nằm Trong Lá – Nguyễn Nhật Ánh

Lá nằm trong lá - Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại Truyện ngắn – Tản văn – Tạp văn
Tác giả Nguyễn Nhật Ánh
NXB NXB Trẻ
CTy Phát Hành NXB Trẻ
Số trang 252
Ngày xuất bản 02-2017
Giá bán FAHASA T I K I SHOPEE

I. Giới thiệu sách Lá Nằm Trong Lá

Lá Nằm Trong Lá là câu chuyện về những rung động đầu đời của tuổi học trò, ở đây là năm cậu nhóc ở cái tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới” nhưng hoài bão thì cao đầy như núi.

Mở cuốn sách mới của tác giả Nguyễn Nhật Ánh, bạn sẽ gặp những cái tên quen thuộc của những người nổi tiếng ngay trang 5 trang trọng đề tặng “các bạn văn hữu”: nhà thơ Bùi Chí Vinh, Phạm Sỹ Sáu, Lê Minh Quốc, nhà văn Nguyễn Đông Thức, nhà phê bình Huỳnh Như Phương, nhà báo Nguyễn Công Khế, Kim Hạnh, … Tuổi niên thiếu của “những thằng quỷ nhỏ” trong truyện có gắn gì với họ không, có phải là họ không, chỉ họ và tác giả mới biết, nhưng bạn đọc thì có thể tưởng tượng ra một nhóm “thằng” thân thiết, bắt đầu lớn, biết thinh thích con gái và ngập mộng văn chương.

Chuyện của bút nhóm học trò, truyện nằm trong truyện, những cơn giận dỗi ghen tuông bạn gái bạn trai với nhau, nhiều nhất vẫn là chuyện nhà trường có các cô giáo hơn trò vài tuổi coi trò như bạn, có thầy hiệu trưởng tâm lý và yêu thương học trò coi trò như con…Trở lại với đề tài học trò, hóm hỉnh và gần gũi như chính các em, Nguyễn Nhật Ánh chắc chắn sẽ được các bạn trẻ vui mừng đón nhận. Cứ lật đằng cuối sách, đọc bài thơ tình trong veo là có thể thấy điều đó “…Khi mùa xuân đến / Tình anh lại đầy / Lá nằm trong lá / Tay nằm trong tay”.

Nhận định

“Viết cho trẻ con giờ khó hơn xưa. Có hàng bao nhiêu là món giải trí rầm rộ, hoành tráng và lộng lẫy dọn sẵn, muốn thu phục “lũ tiểu yêu” thế kỷ 21 này, nhà văn không chỉ thông thuộc mặt bằng hiểu biết của chúng, mà còn phải tâm tình được với chúng bằng tốc độ của chúng. Có thể nói Nguyễn Nhật Ánh là một người lớn chấp nhận tham dự món du hành tốc độ cao cùng lũ trẻ. Thời thong thả đạp xe, từ tốn khuyên bảo đã qua rồi. Thực ra Nguyễn Nhật Ánh đã biết đi tàu tốc hành từ hai thập niên trước, khi những Kính vạn hoa, Thằng quỷ nhỏ, Bàn có năm chỗ ngồi… đem lại cho văn học thiếu nhi một diện mạo mới mẻ, những câu chuyện tưởng như ấm ớ ngày này qua tháng khác nhưng sao hôm nay nhìn lại, những người đã từng là trẻ con thấy nhớ quá..” (VIỆT TRUNG, báo Thanh Niên).

“Bước vào khoảng trời của tuổi biết buồn, Nguyễn Nhật Ánh đã ghi lại những bâng khuâng rung cảm đầu đời. Trong tâm tưởng của các em, bây giờ không chỉ nghĩ về cái gì mà còn nghĩ về ai, về một người khác giới cụ thể nào, và về cả bản thân, thế giới ấy tràn ngập những câu hỏi xôn xao về cái-gọi-là-tình-yêu. Truyện của Nguyễn Nhật Ánh đã đưa vào những câu hỏi lớn, muôn thuở, quen thuộc – những câu hỏi mà dường như trong đời ai cũng từng đối diện ít nhất một lần. Vì thế, trong khi độc giả thiếu niên phục lăn vì nhà văn đi guốc vào bụng họ, thì độc giả người lớn mỉm cười mơ màng nhớ lại một thời thơ dại…” (TS. NGUYỄN THỊ THANH XUÂN, nhà nghiên cứu văn học).

Thông tin Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh

Nguyễn Nhật Ánh (sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955) là một nhà văn người Việt. Ông được biết đến qua nhiều tác phẩm văn học về đề tài tuổi mới lớn, các tác phẩm của ông rất được độc giả ưa chuộng và nhiều tác phẩm đã được chuyển thể thành phim.

Ông lần lượt viết về sân khấu, phụ trách mục tiểu phẩm, phụ trách trang thiếu nhi và hiện nay là bình luận viên thể thao trên báo Sài Gòn Giải phóng Chủ nhật với bút danh Chu Đình Ngạn. Ngoài ra, ông còn có những bút danh khác như Anh Bồ Câu, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông.

Năm 13 tuổi, ông đăng báo bài thơ đầu tiên. Tác phẩm đầu tiên in thành sách là một tập thơ tên Thành phố tháng tư (Nhà xuất bản Tác phẩm mới, 1984, in chung với Lê Thị Kim). Truyện dài đầu tiên của ông là tác phẩm Trước vòng chung kết (Nhà xuất bản Măng Non, 1984). Hai mươi năm trở lại đây, ông tập trung viết văn xuôi, chuyên sáng tác về đề tài thanh thiếu niên.

Năm 1990, truyện dài Chú bé rắc rối của ông được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh trao giải thưởng Văn học Trẻ hạng A. Năm 1995, ông được bình chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm (1975-1995) qua cuộc trưng cầu ý kiến bạn đọc về các gương mặt trẻ tiêu biểu trên mọi lĩnh vực của Thành Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh và báo Tuổi Trẻ, đồng thời được Hội Nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh bình chọn là một trong 20 nhà văn trẻ tiêu biểu trong 20 năm (1975-1995).

Năm 1998, ông được Nhà xuất bản Kim Đồng trao giải Nhà văn có sách bán chạy nhất. Năm 2003, bộ truyện nhiều tập Kính vạn hoa được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh trao huy chương Vì thế hệ trẻ và được Hội Nhà Văn Việt Nam trao giải thưởng. Đến nay ông đã xuất bản gần 100 tác phẩm và từ lâu đã trở thành nhà văn thân thiết của các bạn đọc nhỏ tuổi ở Việt Nam.

Năm 2004, Nhật Ánh ký hợp đồng với Nhà xuất bản Kim Đồng tiếp tục cho xuất bản bộ truyện dài gồm 4 phần mang tên Chuyện xứ Lang Biang nói về hai cậu bé lạc vào thế giới phù thủy. Đây là lần đầu tiên ông viết một bộ truyện hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng. Vì vậy, để chuẩn bị cho tác phẩm này, ông đã phải mất 6 tháng nghiên cứu tài liệu và đọc sách báo liên quan như Phù thủy và Pháp sư, Các huyền thoại phương Đông, Ma thuật và thuật phù thủ.

Sau Chuyện xứ Lang Biang, tác phẩm tiếp theo của ông là bút ký của một chú cún có tên Tôi là Bêtô.

Năm 2008, ông cho ra đời tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, được báo Người lao động bình chọn là tác phẩm hay nhất năm 2008.

Năm 2012, Nhật Ánh cho ra mắt truyện dài Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ. Các tác phẩm ra đời gần đây nhất là Ngồi khóc trên cây (tháng 6 năm 2013), Chúc một ngày tốt lành (tháng 3 năm 2014), Bảy bước tới mùa hè (tháng 3 năm 2015), Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng (28 tháng 2 năm 2016), Cây chuối non đi giày xanh (7 tháng 1 năm 2018) và Làm bạn với bầu trời (tháng 9 năm 2019).

II. Review sách Lá Nằm Trong Lá

Review sách Lá nằm trong lá - Nguyễn Nhật Ánh

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Dưới đây là tổng hợp Review sách Lá Nằm Trong Lá của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Giúp bạn có cái nhìn tổng quan nhất về cuốn sách mà không cần mất thời gian tìm kiếm.

Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi & cập nhật thông tin mới nhất nhé.

1. MAI THẢO review sách Lá Nằm Trong Lá

Dạo gần đây, tác phẩm “Mắt biếc” về mối tình đơn phương giữa Nhạn với Hà Lan của bác Ánh có vẻ đang rất hot và có được nhiều sự chú ý từ mọi người. Và mình là 1 trong những người ấy. Thú thật, từ thuở tập tành thói quen đọc sách cho bản thân, mình chỉ thích kinh dị của Otsuichi hay trinh thám dưới ngòi bút điêu luyện của Keigo thôi, cho đến khi cơ duyên đưa đẩy, trong một lần mua sách trên tiki ( cũng khá lâu rồi ) vì đơn hàng lúc ấy đủ điều kiện nên mình được tặng thêm 1 quyển random và tada là quyển này đâyyy.

Lúc đầu mình không hứng thú lắm, nên cứ để tạm một góc trong tủ sách. Cho mãi 2 năm sau đến thời điểm hiện tại – vào một ngày nửa đêm trong mùa hè lớp 10, do không thể chợp mắt mình đành tìm kiếm gì đấy để làm .. thế là mình thấy cuốn sách mà bấy lâu mình bỏ quên đây. * Tháo tháo màng co * mình ngấm nghía cái bìa rồi giở ra bên trong, bắt đầu đưa mắt. Và rồi tâm hồn của mình như bị cuốn theo từng chữ của bác Ánh, và nhập vai vào nhân vật “ tôi “ trong truyện.

Câu chuyện kể về nhóm bạn học 4 người ( lấy bút danh của các thi hào nổi tiếng thời xưa ) và tự phong do mình các chức danh thật oách và cũng tìm cho mình các nàng thơ để tập tành trở thành thi sĩ và có tâm hồn thi vị. Lời văn của tác giả dẫn dắt em vào tuổi thơ năm lớp 9 của “ tôi “, năm lớp 9 hồn nhiên và lắng đọng. Hoà lẫn vào cái sự tinh nghịch, dí dỏm là tình bạn, tình cô trò và thắm đượm trong ấy là thoáng chút tình cảm học trò trong sáng, giận hờn vu vơ.

Nhưng rồi ai cũng phải lớn lên, chẳng thể sống mãi với thân hình bé nhỏ mãi, năm lớp 9 của nhân vật “ tôi “ kết thúc với chút đượm buồn khi: Cúc Tần – nàng thơ của nhóc Hoà chuyển đi theo ba mẹ, làm cho “ nó khóc tồ tồ như một đứa trẻ “ hay lúc những đứa học trò tinh nghịch chợt nhận ra khi xong cấp 2 mình phải chuyển vào thị trấn và về khoảng cách thời gian như vậy bọn nó chẳng thể gặp lại các cô giáo đáng kính nữa.

Càng đọc mình cũng cảm thấy tác phẩm “ Lá nằm trong lá “ tựa một chiếc gương soi, tái hiện phần nào kí ức về thời cấp 1, cấp 2 hay bất kì khoảng thời gian đi học của bất cứ ai. Khép lại quyển sách, mình bỗng ngưỡng mộ và thích thú với các tác phẩm khác của bác Ánh cũng như văn học Việt Nam. Mình nghĩ nếu “ Mắt biếc “ đã là tác phẩm hot hit thì mình nghĩ các bạn cũng nên trải nghiệm qua tác phẩm “ Lá nằm trong lá “ này bởi vì nó gợi lại cho ta phần tuổi thơ hồn nhiên biết bao.

* Lần đầu mình viết review có gì sai sót rất mong mọi người góp ý và bỏ qua. Cảm ơn tất cả mọi người ạ *

2. PHÚC HIẾU review sách Lá Nằm Trong Lá

Đây là cuốn sách đầu tiên mình đọc, đích thị là cuốn-sách-đầu-tiên đó. Vì trước đây mình không đọc sách, chỉ đọc truyện tranh. Và chính bác Ánh đã cho mình biết đọc sách thú vị thế nào. Thế là kể từ đó, mình bắt đầu biết đọc sách và chỉ mua đọc sách của bác Ánh thôi haha. Nhưng giờ thì đã mở rộng địa bàn ra rồi.

Nói về Lá nằm trong lá, mình thích các tình tiết gây cười của bác Ánh, thích cách xây dựng nhân vật, gần gũi, mộc mạc. Cốt truyện lại nhẹ nhàng, và mặc dù không có một nội dung chính xuyên suốt nhưng những tình tiết thì mình cảm thấy nó ý nghĩa và lắng đọng.

Đặc biệt mình cũng rất thích đoạn thơ tiêu đề:

“Khi mùa xuân đến

Tình anh lại đầy

Lá nằm trong lá

Tay nằm trong tay”

Cách dùng từ và tạo tình huống của Bác lúc nào cũng dễ thương.

Lá nằm trong lá là câu truyện kể về bút nhóm “Mặt trời khuya” của 4 chàng trai lớp 9 và 4 nàng thơ của mỗi thi sĩ. Xoay quanh câu truyện là tình bạn, tình cô trò, tình yêu tuổi mới lớn.

Câu truyện bắt đầu khi bút nhóm xuất hiện thêm Lợi, một chàng trai với hoàn cảnh khó khăn nhưng là một văn sĩ tuyệt vời. Chàng đã gửi gắm câu truyện của cuộc đời mình vào tác phẩm “Chàng chăn cừu của nhà vua” để tạo nên một thành công lớn cho bút nhóm “Mặt trời khuya”.

Khung cảnh trong truyện, các loại cỏ cây, cả cái giếng đá thơ mộng kia đều là những gì thân thuộc với Lợi, là những thứ nó nhìn thấy hàng ngày. Cả chàng chăn ngựa, nhà vua và nàng công chúa bé nhỏ cũng thế, đều đi ra từ đời thường của nó: Thằng Lợi chăn bò biến thành chàng chăn ngựa, ba nhỏ Duyên hóa thân thành công chúa. Chỉ khác, nàng công chúa trong truyện là một phiên bản trái ngược với nàng công chúa ngoài đời. Nhỏ Duyên thù ghét chàng chăn bò bao nhiêu thì nàng công chúa trong truyện đối xử với chàng chăn ngựa dịu dàng, tình cảm bấy nhiêu.

Tôi không biết khi ngồi viết những trang văn đẹp đẽ đó thằng Lợi nghĩ gì và tâm trạng của nó như thế nào. Tôi hiểu nó viết câu chuyện chàng chăn ngựa để gửi gắm niềm yêu mến của nó với đứa con gái vẫn xem nó như kẻ thù, nhưng có lẽ sâu xa hơn, nó muốn ký thác vào thiên truyện của mình những ước mơ về một cuộc sống tươi đẹp mà có lẽ một đứa trẻ lạc loài vẫn luôn nghĩ tới và thường xuyên bắt gặp trong những giấc mơ.

Khi sắp xếp những ý nghĩ tươi sáng đó rồi rón rèn bày ra trên giấy, có thể Lợi đang mỉm cười cho tương lai, cũng có thể nó đang nhỏ nước mắt tong tong xuống hiện tại. Nhưng tôi tin, dù nụ cười hay nước mắt thấm vào những trang văn thì câu chuyện tuyệt vời về chàng chăn ngựa có lẽ đã góp phần ru nó qua những cơn ác mộng của cuộc đời. Giống như người bị sóng nước nhấn chìm đang cố quờ tay vào cọc nhọn, một đứa bị số phận nhấn chìm như thằng Lợi có vẻ cũng đang cố níu lấy một giấc mơ để vượt qua giông bão của đời mình.

Ngoài câu chuyện của Lợi còn là những câu chuyện về tuổi học trò đáng nhớ của cả nhóm với những buổi trốn tiết, những lần rủ nhau lên đồi ngồi hóng mát làm thơ, những hờn ghen vu vơ của tình yêu. Tất cả tạo nên một bức tranh sinh động về tuổi thơ, tuổi học trò.

3. MINH HUỆ review sách Lá Nằm Trong Lá

Lá Nằm Trong Lá, tôi đọc nó giữa một ngày mưa rả rích đầu hè khi năm học sắp kết thúc. Lại nhớ trường lớp, thầy cô, nhớ cái trò nghịch phá của bạn bè. Lại một năm học đã qua, lớn hơn một lớp, đâu còn thời gian mà mơ mộng như hồi bé con. Nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng tìm thấy nó qua những trang viết của Nguyễn Nhật Ánh, tác giả vốn chẳng xa lạ gì với độc giả Việt Nam.

Lớp chín, cái năm cuối cấp sắp sửa bước chân vào cấp ba, “tôi” cùng với ba đứa Hòa, Sơn, Thọ lập nên một bút nhóm về văn thơ. Tên bút nhóm quả thực rất kêu: Mặt Trời Khuya. Và mỗi đứa trong nhóm cũng đều lựa cho mình một bút danh, “tôi” là Cỏ Phong Sương, Thọ là Lãnh Nguyệt Hàn, Hòa là Trầm Mặc Tử, Sơn là Hận Thế Nhân. Những bút danh mà tác giả nói vui rằng chẳng khác gì bốn hũ mứt để ngoài gió, và có thể chảy nước bất cứ lúc nào. Thọ ôm mộng rằng Mặt Trời Khuya của mình cũng sẽ sánh ngang với Tự lực văn đoàn. Và cũng mong mấy đứa sẽ là những Nhất Linh, Khái Hưng, Thạch Lam thứ 2.

Là nhà thơ, thì phải có nàng thơ, thế là bốn chàng thi sĩ kia nhanh chóng tìm được những nàng thơ cho mình. Và các chàng cũng đặt cho các nàng những cái tên thật kêu: Hạt Dưa, Thỏ Con, Xí Muội và Cúc Tần. Thọ chính là trưởng ban báo chí của lớp và cả của trường. Thế là chàng Lãnh Nguyệt Hàn bày ra bao nhiêu là đặc san Mùa Thu, đặc san Mùa Hè rồi đặc san Mùa Xuân. Cứ thế lấy lí do là đi làm báo cho trường là lũ học trò này có thể trốn học quanh năm. Nói đến nghỉ, có đứa nào mà không khoái. Cứ thế cuộc sống của bốn nhà thơ cứ xoay quanh việc làm thơ, rắc rối với các nàng thơ…

Đọc xong Lá Nằm Trong Lá, thực sự muốn mình bé lại để lại được một lần hòa vào thế giới trẻ thơ…

4. HUU VU review sách Lá Nằm Trong Lá

Đọc lại cuốn này với mục đích kiểm chứng tình yêu của mình với sách bác Ánh, và rút ra được 2 ý sau:

  1. Ngòi bút của bác không hề tệ đi, nhưng rõ ràng là yếu tố hài hước đã được tiết chế và ẩn sâu hơn. Cuốn này và Cảm ơn Người lớn thực sự có rất nhiều điểm tương đồng về kết cấu, nội dung và tư tưởng; nhưng cái hài trong này lộ lộ hơn nhiều, có đôi khi hơi “thô” nữa nhưng sảng khoái và không bị nửa vời như cuốn kia.
  2. Có vẻ càng già mình càng khó cảm được văn bác rồi. Mình khá chắc ngày đó mình đọc cuốn này và cười hô hố ở rất nhiều đoạn cơ. Giờ thì các yếu tố bi trong truyện lại có phần nổi bật với mình hơn, mà mấy cái tình cảm học trò khổ đau và sến súa đó lại không phải thứ mình thích.

Lần tới sẽ thử đọc lại Ngôi trường mọi khi và Quán Gò đi lên, 2 cuốn mình thích nhất của bác.

Lá nằm trong lá - cuốn sách viết cho những rung động đầu đời
Lá Nằm Trong Lá – Cuốn sách viết cho những rung động đầu đời
LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

5. HEO LY review sách Lá Nằm Trong Lá

Đây là cuốn sách đầu tiên mình đọc, đích thị là cuốn-sách-đầu-tiên đó. Vì trước đây mình không đọc sách, chỉ đọc truyện tranh. Và chính bác Ánh đã cho mình biết đọc sách thú vị thế nào. Thế là kể từ đó, mình bắt đầu biết đọc sách và chỉ mua đọc sách của bác Ánh thôi haha. Nhưng giờ thì đã mở rộng địa bàn ra rồi.

Nói về Lá nằm trong lá, mình thích các tình tiết gây cười của bác Ánh, thích cách xây dựng nhân vật, gần gũi, mộc mạc. Cốt truyện lại nhẹ nhàng, và mặc dù không có một nội dung chính xuyên suốt nhưng những tình tiết thì mình cảm thấy nó ý nghĩa và lắng đọng.

Đặc biệt mình cũng rất thích đoạn thơ tiêu đề:

“Khi mùa xuân đến

Tình anh lại đầy

Lá nằm trong lá

Tay nằm trong tay”

Cách dùng từ và tạo tình huống của Bác lúc nào cũng dễ thương.

6. THU THUY review sách Lá Nằm Trong Lá

Mình đã cố nhg ko thể đọc hết cuốn sách này. Thời điểm mình đọc là năm 2016. Có lẽ theo thời gian, nếp sinh hoạt thay đổi, lại do cả mình đã là 1 người trưởng thành rồi nữa :))) nên ko thể cảm nhận đc cái hay khi viết về cuộc sống hs sv như này. Dù mình khá thích thể loại truyện cho trẻ con để nuôi dưỡng tâm hồn người lớn :)), và đã đọc kha khá từ tác giả trong nước đến nước ngoài, nhưng vẫn ko thể hoàn thành cuốn truyện này được 🙁

Gần đây, sau khi đọc 3 cuốn sách viết cho thiếu nhi/ thiếu niên và ko thấy ổn, mình đang nghĩ có lẽ nên để đống sách chưa đọc còn lại ở nhà nằm im đó, khi nào có con sẽ cùng đọc cho nhau nghe :))). Kiểu già rồi ko phù hợp hay sao í 🙁

Sách mua tiki về mới in, mở ra đc vài lần. Nếu bạn này thích cuốn này mình xin gửi tặng luôn 😀

7. DU DU review sách Lá Nằm Trong Lá

Đây là cuốn sách đầu tiên mình đọc, đích thị là cuốn-sách-đầu-tiên đó. Vì trước đây mình không đọc sách, chỉ đọc truyện tranh. Và chính bác Ánh đã cho mình biết đọc sách thú vị thế nào. Thế là kể từ đó, mình bắt đầu biết đọc sách và chỉ mua đọc sách của bác Ánh thôi haha. Nhưng giờ thì đã mở rộng địa bàn ra rồi.

Nói về Lá nằm trong lá, mình thích các tình tiết gây cười của bác Ánh, thích cách xây dựng nhân vật, gần gũi, mộc mạc. Cốt truyện lại nhẹ nhàng, và mặc dù không có một nội dung chính xuyên suốt nhưng những tình tiết thì mình cảm thấy nó ý nghĩa và lắng đọng. Đặc biệt mình cũng rất thích đoạn thơ tiêu đề, Khi mùa xuân đến Tình anh lại đầy Lá nằm trong lá Tay nằm trong tayt. Cách dùng từ và tạo tình huống của Bác lúc nào cũng dễ thương.

8. NAM LÂM review sách Lá Nằm Trong Lá

“Lá nằm trong lá

Tay nằm trong tay”

Tác giả Nguyễn Nhật Ánh luôn thành công trong việc tạo hình những nhân vật, những câu truyện về tuổi học trò, kí ức về một miền quê,… trong lòng người đọc.

Đọc để nhìn lại tuổi thơ mình tuy đầy đủ, không quậy phá, siêng năng học tập, nhưng lại thiếu đi những cung bậc, những thăng trầm để khi nhìn lại thì chẳng có gì đáng nhớ.

“Ta ném bút dẫm lên sầu một buổi

Xa vở bài, mở rộng sách ham mê

Đã từng phen trèo cổng, bỏ trường về

Xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn”

III. Trích dẫn sách Lá Nằm Trong Lá

Trích dẫn sách Lá nằm trong lá - Nguyễn Nhật Ánh

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

“Tôi cặp kè với Thỏ Con suốt một năm trời mà chẳng nhớ nổi tụi tôi đã tâm tình với nhau những gì đặc biệt có lẽ vì tụi tôi yêu nhau theo cái kiểu trẻ con học đòi làm người lớn”

“Tôi chở Thỏ Con lượn vòng vèo ngoài đường với vẻ kiêu hãnh của người chở một chiếc tivi đời mới, nhằm khoe khoang hơn là biết cách sử dụng cái tivi đó. Thực tình thì bao nhiêu lần dắt nhau ra sông, chui rúc vào rừng sim hay giữa các khe đá của bãi Tiên Nông, tụi tôi chưa hôn nhau một cái nào.”

“Tôi hỏi tụi thằng Hòa, thằng Sơn, thằng Thọ, hóa ra tụi nó cũng thế. Cũng như tôi, tụi nó chở đám Cúc Tần, Xí Muội, Hạt Dưa đi loăng quăng những chốn thơ mộng rốt cuộc cũng chỉ để rút máy ảnh ra bấm tanh tách, kiếm vài pô hình về nhét đầy album làm kỉ niệm học trò…”

“Tình anh như lá

Reo vui mỗi ngày

Có chim về hót

Trong lòng sớm mai

Mai này lá rụng

Là mùa thu phai?

Không, tình ta vẫn

Âm thầm trong cây

Khi mùa xuân đến

Tình anh lại đầy

Lá nằm trong lá

Tay nằm trong tay”

Chương 01 – Lá Nằm Trong Lá

–––––

Trước khi vào truyện

Đôi khi tôi nằm mơ, những giấc mơ mùa hè với rất nhiều gió thổi qua cành dương liễu chạy dọc hàng rào ngôi trường thời trung học.

Năm đó, tôi học lớp chín. Một năm đáng nhớ, với rất nhiều mối tình đầu nảy nở ở cái tuổi chuẩn bị đặt chân vào cấp ba.

Đã có rất nhiều cặp đôi trong bọn tôi vào năm cuối cấp lắm chuyện vui buồn đó.

Chúng tôi thường chở nhau đi bằng xe gắn máy, bằng cách bịa ra đủ thứ lý do chính đáng để lừa các ông bố giao chìa khóa xe cho mình.

Từng cặp, cả bọn đèo nhau đi vào rừng sim, đi trên bãi đá Tiên Nông hay ra sông Ly Ly – những nơi chốn nên thơ nhất trong thị trấn.

Ra suối, bọn con trai cởi hết quần áo ném trên bờ, chỉ mặc độc cái quần xà lỏn nhào xuống nước, thi bơi chán lại chia làm hai phe, một phe leo lên một mỏm đá nhô giữa sông trấn giữ, còn phe kia cố sức đánh chiếm.

Trong khi bọn con trai bì bõm vật nhau và hò hét ầm ĩ, bọn con gái ngồi túm tụm dưới những rặng tre ngà, thủ thỉ trò chuyện và nhằn hạt dưa đem theo trong cặp sách.

Tôi không biết bọn con gái nói gì với nhau trong những lúc đó, thậm chí suốt những năm tháng đó. Ngay cả lúc ngồi sau yên xe, Thỏ Con nói với tôi những gì và tôi đã trả lời nó như thế nào, tôi cũng không nhớ rõ. Những giấc mơ cũng chẳng giúp tôi biết nhiều hơn, khi những trường đoạn Thỏ Con xuất hiện bên cạnh tôi những lúc riêng tư bao giờ cũng giống như những khúc phim câm.

Có lần mẹ tôi bất ngờ xuất hiện trong những thước phim. Phát giác ra tôi cùng chiếc honda biến mất khỏi nhà ngay sau giờ cơm, mẹ tôi lặn lội đạp xe đạp đi kiếm tôi giữa trưa nắng chang chang. Chẳng phải mẹ tôi khắt khe gì với tôi, chẳng qua bà sợ ba tôi thức dậy sẽ biết tôi đánh cắp chìa khóa xe của ông rong chơi cùng bạn bè.

Trước khi tìm thấy tôi đang lặp ngụp giữa con sông Ly Ly, tôi đoán mẹ tôi đã lùng sục nhiều nơi khác.

Bà giận dữ gom hết quần áo của tôi và ba thằng bạn, cột thành một nùi trên yên xe sau, định bỏ về. Tôi chắc là bà rất mệt sau cuộc trường chinh tìm kiếm thằng con lêu lổng nên bà mới giận đến thế.

Bốn đứa tôi đứng dưới sông, trông thấy mồn một cảnh mẹ tôi hăm hở tịch thu quần áo nhưng với những chiếc quần đùi mỏng teng dính bết vào đùi, chẳng đứa nào dám bước lên bờ.

– Cô ơi, cô! Tụi con lạy cô! Cô trả quần áo cho tụi con đi cô!

Trong khi ba thằng bạn tôi đứng ngâm nửa người dưới nước gân cổ đồng ca thì tôi chỉ biết mếu máo:

– Mẹ ơi!

Hôm đó, cuối cùng thì mẹ tôi cũng trả lại cho bọn tôi mớ quần áo, tất nhiên phần lớn nhờ những tiếng năn nỉ thảm thiết của bọn con gái đang vây quanh mẹ tôi. Tụi nó vừa túm ghi-đông xe vừa làm cách nào đó chỉ có tụi nó biết khiến cho nước mắt chảy vòng quanh như thể cả bọn sắp ngất.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Mẹ tôi còn trở lại giấc mơ niên thiếu của tôi nhiều lần nữa. Như những gì tôi sắp kể ra sau đây…

Tôi cặp kè với Thỏ Con suốt một năm trời mà chẳng nhớ nổi tụi tôi đã tâm tình với nhau gì đặc biệt, có lẽ vì tụi tôi yêu nhau theo cái kiểu trẻ con học đòi làm người lớn.

Tôi chở Thỏ Con lượn vòng vèo ngoài đường với vẻ kiêu hãnh của người chở một chiếc tivi đời mới, nhằm khoe khoang hơn là biết cách sử dụng cái tivi đó. Thực tình thì bao nhiêu lần dắt nhau ra sông, chui rúc vào rừng sim hay giữa các khe đá của bãi Tiên Nông, tụi tôi chưa hôn nhau một cái nào.

Tôi hỏi tụi thằng Hòa, thằng Sơn, thằng Thọ, hóa ra tụi nó cũng thế. Cũng như tôi, tụi nó chở đám Cúc Tần, Xí Muội, Hạt Dưa đi loăng quăng những chốn thơ mộng rốt cuộc cũng chỉ để rút máy ảnh ra bấm tanh tách, kiếm vài pô hình về nhét đầy album làm kỷ niệm học trò.

Cái trò yêu đương nhăng nhít này do thằng Thọ bày ra. Nó lớn hơn tụi tôi ba tuổi mặc dù cả bọn đều ngồi chung một lớp.

Một ngày, Thọ rút trong cặp ra một cuốn sổ các-nê khoe tôi.

– Gì vậy? – Tôi không cầm lấy ngay mà nhìn cuốn sổ, tò mò hỏi.

– Mày xem đi! – Thọ nheo mắt đẩy cuốn sổ về phía tôi.

Tôi vớ lấy cuốn sổ, lật lật vài trang, miệng xuýt x

– Ôi! Của mày à? Làm sao mày có được?

Đối với bọn tôi hồi đó đi học toàn được ba mẹ sắm cho loại tập “100 trang tính luôn bìa”. Đứa nào có được cuốn tập 200 trang đã là một báu vật. Còn một cuốn các-nê là điều gì đó thật đặc biệt. Bìa cứng, không sợ quăn. Trong ruột, không phải là giấy kẻ dòng song song như tập học trò. Đây là giấy kẻ ca-rô. Bạn muốn vẽ hình trang trí, muốn viết chữ N, chữ O… thật to và thật ngay ngắn, giấy ca-rô là một phương tiện tuyệt vời.

– Tao đánh cắp của mẹ tao.

Nhà thằng Thọ là tiệm tạp hóa lớn ở Hương An. Điều này về sau tôi mới biết vì thỉnh thoảng nó mới về nhà. Phần lớn thời gian Thọ ở nhà ông chú, chủ tiệm bánh mì ở bến xe thị trấn, để đi học cho gần. Tôi có ghé nhà nó chơi mấy lần, lần nào cũng sung sướng khi nó đánh cắp bánh kẹo trong lọ để đãi tôi. Bây giờ nghe nó bảo nó đánh cắp, tôi tin ngay.

– Mày đọc đi! – Thọ giục, khi tôi mải săm soi cuốn sổ mà chưa chịu xem nó viết gì trong đó.

Cuốn sổ các-nê của Thọ chép toàn thơ. Thơ Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Đinh Hùng.

– Hay không? – Tiếng Thọ bên tai.

Tôi nhẩm đọc “Ta yêu em, mê từng ngón bàn chân/ Mắt nhắm lại để lòng nguôi gió bão” và gật gù:

– Hay!

– Mày lật ngược cuốn sổ lại đi!

Tôi lật ngược cuốn sổ và giở ra. Lại thơ. Lần này là thơ của thi sĩ có cái tên rất kêu: Lãnh Nguyệt Hàn.

Tôi đọc thơ Lãnh Nguyệt Hàn: “Tôi gọi tên em là Hạt Dưa/ Em trồng mùa nắng hái mùa mưa”…

– Hay không? – Lại tiếng Thọ hỏi. Tôi nghe rõ nó đang nuốt nước bọt

– Hay!

Mắt Thọ sáng trưng:

– Mày biết Lãnh Nguyệt Hàn là ai không?

– Là ai?

– Là tao đấy

– Là mày?

– Lãnh Nguyệt Hàn là bút danh của tao.

– Bút danh của mày à? Thế nó có nghĩa là gì?

– Là trăng lạnh

Tôi tròn mắt:

– Nhưng “lãnh” là lạnh, “hàn” cũng là lạnh…

– Tao muốn trăng của tao thật lạnh. Trăng của tao là trăng ở Bắc cực!

– Thế Hạt Dưa là đứa nào? – Tôi lái sự quan tâm của tôi sang phía khác, mặc dù tôi không biết tại sao Thọ lại muốn làm trăng ở Bắc Cực

Thọ nheo mắt:

– Đó là con Lan sún. Nó chuyên ăn hạt dưa, mày cũng biết rồi đó. Ăn đến mẻ răng luôn!

– Thế mày thích nó à?

– Ừ. – Thọ nhịp nhịp tay lên bàn, nói bằng cái giọng như thể cả thế giới đã đồng ý với nó từ lâu rồi – Mày cũng phải thích một đứa nào đó. Tụi thằng Sơn, thằng Hòa cũng vậy. Mỗi thi sĩ phải có một nàng thơ của mình

– Tại sao phải là ba đứa tao?

– Vì ba đứa mày là tinh hoa của lớp. Tao đã đọc thơ của ba đứa mày năm ngoái. Đó là những bài hay nhất trên báo tường của lớp,

Được Thọ xếp vào hạng tinh hoa, tôi sướng rơn. Và dễ dãi:

– Ừ, tao sẽ cố thích một đứa.

Đứa đó là Thỏ Con.

Dĩ nhiên Thỏ Con là tôi đặt tên cho nàng thơ của tôi.

Tên thật của nàng là Nguyễn Thị Giàu – một cái tên hợp với lãnh vực kinh doanh hơn là thi ca.

***

Sau khi nhỏ Lan sún biến thành Hạt Dưa, nàng Nguyễn Thị Giàu hóa thành Thỏ Con, hai nàng lọ lem khác trong lớp tôi cũng nhanh chóng khoác lên mình những cái tên mỹ miều: Cúc Tần và Xí Muội.

Các nàng tập hợp quanh bốn nhà thơ Lãnh Nguyệt Hàn, Cỏ Phong Sương, Trầm Mặc Tử và Hận Thế Nhân – những bút danh mà bây giờ nhớ lại chẳng thấy khác gì bốn hũ mứt để ngoài gió (có thể chảy nước bất cứ lúc nào). Những bút danh kêu rổn rảng đó có vẻ phù hợp với một gánh cải lương hơn là một bút nhóm văn chương. Nhưng lúc đó bọn tôi rất vênh vang với những bút danh xủng xoẻng và lòe loẹt đó.

Việc thành lập bút nhóm cũng do Thọ bày ra. Lúc này nó đã là trưởng ban báo chí của lớp, rồi nhanh chóng thăng tiến lên chức trưởng ban báo chí của trường.

Một hôm, nó tập hợp bọn tôi tại quán cà phê trước cổng trường:

– Tụi mình phải thành lập một bút nhóm.

– Để làm gì? – Thằng Hòa thắc mắc.

– Hỏi ngu! – Thọ nhún vai – Sao lại để làm gì? Mày có biết nhóm Tự Lực văn đoàn không?

– Biết. Nhất Linh, Khái Hưng, Thạch Lam…

Thọ chém tay vào không khí:

– Tụi mình sẽ là những Nhất Linh, Khái Hưng, Thạch Lam trong tương lai.

Nó chém gió thêm một cái nữa:

– Do đó, tụi mình phải thành lập bút nhóm.

Viễn ảnh Thọ vẽ ra huy hoàng đến mức chẳng đứa nào buồn thắc mắc tại sao phải có bút nhóm mới có thể trở thành những nhà văn lớn được. Những Vũ Trọng Phụng, Nguyễn Công Hoan, Tô Hoài có thuộc bút nhóm hay văn đoàn nào đâu.

Tưởng tượng mình sẽ trở thành Nhất Linh, Khái Hưng, mũi đứa nào đứa nấy thi nhau khụt khịt và trong khi bị vinh quang làm cho lóa mắt, chẳng đứa nào nghi ngờ gam màu tươi sáng thằng Thọ vừa phết bừa lên bức tranh tương lai và dĩ nhiên ba cái đầu cùng gật.

Có bút nhóm thì phải có tên của bút nhóm.

Cỏ Phong Sương, Trầm Mặc Tử và Hận Thế Nhân hào hứng đề nghị hết tên này đến tên khác nhưng đều bị Lãnh Nguyệt Hàn thô bạo gạt phắt:

– Dở!

– Nhảm!

– Tầm thường!

Sau khi chê bai ba đứa tôi không tiếc lời (bằng bộ mặt lạnh băng như.. trăng Bắc cực), Thọ chép miệng:

– Đầu óc tụi mày kém quá! Nghe đây nè! Bút nhóm của mình là bút nhóm Mặt Trời Khuya!

Sơn há hốc miệng:

– Mặt Trời Khuya?

– Ừ.

Hòa gãi tai:

– Khuya làm gì có mặt trời? Coi chừng người ta kêu mình hâm!

– Lại hỏi ngu! – Thọ quắc mắt – Văn chương bao giờ cũng đòi hỏi sự độc đáo, hiểu chưa? Khả năng của văn chương là biến những điều không thể thành có thể, hiểu chưa?

Cứ nói một câu, thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn lại đệm hai tiếng “hiểu chưa”, y như gí súng vào người đối diện.

Tôi “chưa hiểu” nhưng không muốn bị thằng Thọ mắng ngu, nên lật đật đáp:

– Hiểu rồi!

Thằng Sơn cũng hoan hỉ “Hiểu rồi” nhưng nhìn bộ mặt đực ra như ngỗng ỉa của nó tôi ngờ nó cũng không hiểu gì sất.

***

Để bút nhóm Mặt Trời Khuya có đất dụng võ, Thọ lại đánh cắp của mẹ nó một cuốn sổ các-nê khác.

Trang đầu tiên của cuốn sổ, Thọ kẻ bằng mực đỏ thật đậm, chữ nào chữ nấy to cồ cộ: BÚT NHÓM MẶT TRỜI KHUYA.

Ngay bên dưới là một tuyên ngôn hết sức khệnh khạng: “TƯƠNG LAI CỦA VĂN CHƯƠNG NƯỚC NHÀ”

Tiếp theo là dòng chữ nhỏ hơn: SÁNG TÁC VĂN THƠ.

Cuối trang là tên bốn thành viên được đóng khung trang trọng.

Chung quanh được trang trí bằng hoa lá, chim bay cò bay nhìn rối cả mắt. Tất nhiên không thể thiếu mặt trời. Mặt trời khuya.

Tôi nhìn trang sổ chằng chịt những chữ và hình bằng ánh mắt kính cẩn:

– Mày vẽ đấy à?

– Tao thức suốt đêm qua đấy. – Thọ kể công

Hòa ngơ ngác:

– Bọn mình làm gì với cuốn sổ này?

Thằng Hòa là chuyên gia “hỏi ngu” nhưng lần này Thọ không buồn mắng nó.

Nó lật qua trang kế tiếp, kiêu hãnh chỉ tay vào bài thơ của Lãnh Nguyệt Hàn:

– Đây là bài thơ của tao. Tao là người mở đầu

Nó đập tay lên vai tôi:

– Thi sĩ Cỏ Phong Sương sẽ là người kế tiếp.

Nó giúi cuốn sổ vào tay tôi:

– Mày cầm về, sáng tác được gì viết vào đây. Sau đó chuyền cuốn sổ cho đứa khác. Cứ xoay vòng như thế.

Văn thơ (thực ra cả bốn đứa tôi đều làm thơ) của bút nhóm Mặt Trời Khuya không chỉ có đề tài tình yêu. Bọn tôi còn viết về tình bạn, tình thầy trò, tình quê hương nhưng đã là nhà văn nhà thơ thì dứt khoát phải có.. người yêu, nếu không chỉ làm được những bài thơ, bài văn vứt đi, Thọ quả quyết thế

Không phải tự nhiên mà các nàng Hạt Dưa, Thỏ Con, Cúc Tần, Xí Muội quấn quít quanh bọn tôi. Tất cả là do mưu kế và miệng lưỡi của Thọ.

Nó gặp bốn nàng thơ, đề nghị các nàng vào ban báo chí của nhà trường.

Quyền lợi của ban báo chí là gì? Đó là thỉnh thoảng được nghỉ học để đi… làm báo, tức là đi mua giấy, đi đánh máy, đi quay ronéo – toàn chuyện trọng đại. Từ khi nhậm chức trưởng ban báo chí của trường, Thọ nảy ra sáng kiến làm đặc san dưới hình thức in ronéo.

Các trường bạn cũng làm đặc san vào dịp Tết. Riêng trường tôi, Thọ bày ra đặc san Mùa Thu, đặc san Mùa Xuân rồi đặc san Mùa Hè. Thầy hiệu trưởng vốn thích văn chương, thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn tha hồ thao túng.

Thế là ban báo chí gần như chuồn học quanh năm.

Gì chứ được nghỉ học là bọn học trò mê tít, nhất là được nghỉ những tiết phải lên bảng trả bài.

Bọn Thỏ Con, Cúc Tần nghe Thọ hứa hẹn khoản “nghỉ học”, gật đầu không nghĩ ngợi.

Nhờ công của Thọ, bốn chàng thi sĩ của bút nhóm Mặt Trời Khuya đi đâu cũng có bốn nàng thơ kè kè bên cạnh.

Cái cách bọn tôi chuồn khỏi lớp mới thật là oai. Trống đổi tiết vừa vang lên, cả bọn lục đục thu dọn sách vở vô cặp sách

Cô Hiền vừa xuất hiện chỗ cửa lớp, Thọ đã dẫn đầu ban báo chí rồng rắn bước ra khỏi bàn, lễ phép:

– Thưa cô, tụi em xin phép cô được nghỉ tiết hôm nay để đi… làm báo ạ.

Cô Hiền vui vẻ:

– Các em đi đi! Cô đã được thầy hiệu trưởng báo rồi.

Thế là cả bọn hiên ngang đi lướt qua mặt cô giáo trước ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của tụi bạn.

Oách như vậy, làm sao bọn con gái không mê!

***

Cô Hiền dạy môn sinh vật, nhưng lại thích văn thơ.

Tôi thích văn thơ nhưng lại không thích học môn sinh vật.

Tuần nào tôi cũng xúi Thọ lựa tiết sinh vật để xin đi làm báo.

Cô Hiền, người giống như tên, chẳng phàn nàn gì về chuyện ban báo chí cứ nhè tiết dạy của cô mà chuồn ra ngoài.

Hồi đầu năm, có lần thấy bọn tôi chuyền tay nhau cuốn các-nê của bút nhóm Mặt Trời Khuya, cô bảo đưa cô xem.

Trong khi cô ngồi xem sáng tác của bọn tôi thì bọn tôi hồi hộp ngóc cổ ngồi xem cô. Thấy cố mê mải, quên cả dò bài, Thọ khều tôi:

– Mày thấy không? Cô đọc say sưa!

– Ờ.

Tôi gật đầu, sung sướng chưa được năm giây đã cụt hứng khi Thọ vênh mặt:

– Cô đọc thơ của tao đấy!

Bọn tôi nghỉ học môn sinh vật hoài, lòng không khỏi ái ngại.

Một hôm, tôi bảo Thọ:

– Tối nay tụi mình lên nhà cô Hiền chơi!

– Mày biết nhà cô ở đâu không?

– Cô và cô Mười trọ ở tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường.

Cô Hiền và cô Mười từ thành phố về đây dạy học nên phải ở nhà trọ. Cô Mười là giáo viên của trường nhưng không dạy bọn tôi. Nhưng tôi biết cô Mười rất quý bút nhóm Mặt Trời Khuya. Cô Hiền thỉnh thoảng vẫn mượn cuốn sổ các-nê của bọn tôi đem về nhà đọc. Tôi không biết cô thích gì trong đó. “Dĩ nhiên là cô đọc thơ tình của thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn”, Thọ nói giọng chắc như đinh đóng cột.

Tôi không biết Thọ đúng không, nhưng cô Hiền đọc chắc chắn cô Mười thế nào cũng đọc. Nếu không, mỗi lần tình cờ giáp mặt bọn tôi trên trường, cô không mỉm cười với đuôi mắt nheo nheo tuyệt đẹp như thế.

Cô Mười không dạy lớp tôi, nhưng có vẻ cô biết rõ từng thành viên trong bút nhóm Mặt Trời Khuya.

Thọ vung tay:

– Dĩ nhiên cô Hiền đã hãnh diện giới thiệu bọn mình với cô Mười. Giờ ra chơi, chắc chắn hai cô đứng trong phòng giáo viên ngắm trộm bọn mình qua cửa sổ.

Nó hùng hồn mô tả, chi tiết và sống động cứ như thể lúc đó nó đứng ngay sau lưng hai cô:

– Cô Hiền chỉ tay vào từng đứa, sung sướng nói “Kia là thi sĩ Cỏ Phong Sương”, “Còn đây là thi sĩ mặt mụn Hận Thế Nhân”… “Còn anh chàng đẹp trai này là thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn”…

– Đẹp trai cái đầu mày! – Thằng Sơn nổi cáu – Tao mặt mụn còn hơn mày mặt rỗ!

– Lại thêm một thằng ngu! – Thọ trừng mắt – Mặt rỗ là dấu hiệu của thiên tài! Nó toát ra vẻ đẹp… tinh thần, hiểu chưa?

Thiên tài Lãnh Nguyệt Hàn giành là người đầu tiên gõ cửa tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường.

– Chào cô ạ.

Nó cúi đầu lễ phép khi nhác thấy cô Hiền bước ra.

Cô Hiền có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của bốn chàng thi sĩ. Cô tròn mắt ra một lúc, ngay sau đó cô nhoẻn miệng cười:

– A, chào các em. Các em đi thăm cô đấy à?

Cô vẫy tay niềm nở:

– Các em vào nhà đi!

Phòng của cô bày biện đơn sơ nhưng ngăn nắp. Sách vở chất đầy một ngăn tủ nhỏ. Một chiếc đàn tranh trên vách. Trên bàn, cạnh xấp bài cô chấm dở là một lọ hoa tươi – hoa cúc vàng chắc cô xin ở nhà ai.

Thấy bọn tôi đứng khép nép cạnh cửa phòng, cô mỉm cười:

– Các em ngồi đi!

Trong phòng chỉ có bốn chiếc ghế con nên bốn đứa tôi ngần ngại đưa mắt nhìn nhau.

Cô Mười vén tóc, cười nói:

– Các em cứ tự nhiên! Cô và cô Hiền ngồi trên giường được rồi!

Cô Mười cười với bọn tôi bằng mắt ngay từ lúc bọn tôi bước vào. Trông cô vui tính và thân thiện, cảm giác cô có thể cười suốt ngày.

Đợi bọn tôi ngồi xuống ghế, cô Hiền chỉ tay vào từng đứa vui vẻ giới thiệu:

– Học trò mình đó, Mười.

Lạ lùng là cái cách cô giới thiệu sau đó giống hệt những gì thằng Thọ tưởng tượng:

– Kia là thì sĩ Cỏ Phong Sương! Còn đây là thi sĩ Hận Thế Nhân… Còn anh chàng này là thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn…

Tất nhiên, các từ “mặt mụn” và “đẹp trai” không có trong câu nói của cô.

Cô Mười lặng yên quan sát bọn tôi, miệng tủm tỉm trong khi bọn tôi nóng ran mặt mày vì sung sướng và cả vì mắc cỡ trước lời giới thiệu trang trọng của cô Hiền.

Lá nằm trong lá - Nguyễn Nhật Ánh

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE
Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè!

Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!

5/5 - (8 bình chọn)

Có thể bạn quan tâm

Trích dẫn sách Bước Chậm Lại Giữa Thế Gian Vội Vã - Hae Min

Bước Chậm Lại Giữa Thế Gian Vội Vã – Hae Min

Bước Chậm Lại Giữa Thế Gian Vội Vã. Để tự hỏi, là do thế gian này vội vàng hay do chính tâm trí bạn đang quá bận rộn? Để cầm cuốn sách nhỏ dung dị mà lắng đọng này lên, chậm rãi lật giở từng trang, thong thả khám phá những điều mà chỉ khi bước chậm lại mới có thể thấu rõ: về các mối quan hệ,...

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.