Tôi Là BêTô – Nguyễn Nhật Ánh

Tôi là BêTô

Thể loại Truyện dài
Tác giả Nguyễn Nhật Ánh
NXB NXB Trẻ
CTy Phát Hành NXB Trẻ
Số trang 230
Ngày xuất bản 09-2015
Giá bán FAHASA T I K I SHOPEE

I. Giới thiệu sách “Tôi là BêTô”

Tôi Là Bêtô là tác phẩm mới nhất của nhà văn chuyên viết cho thanh thiếu niên của Nguyễn Nhật Ánh. Ông đã được đông đảo bạn đọc biết đến qua các tác phẩm quen thuộc như Thằng quỷ nhỏ, Trại hoa vàng, Bong bóng lên trời, Cô gái đến từ hôm qua… và hai bộ truyện nhiều tập Kính vạn hoaChuyện xứ Lang Biang. Với Tôi là Bêtô, đây là lần đầu tiên ông viết một tác phẩm qua lời kể của một chú cún. Trong thiên truyện này, thế giới được nhìn một cách trong trẻo nhưng lồng trong đó không thiếu những ý tứ thâm trầm, khiến người đọc phải ngẫm nghĩ. Đây chắc chắn là tác phẩm không chỉ dành cho trẻ em.

Tôi là Bêtô – lời tự giới thiệu và cũng là lời tự khẳng định về mình của một chú cún, xuất hiện ở chương cuối truyện, nhưng lại có ý nghĩa dẫn dắt ngay từ đầu cho câu chuyện được kể. Đó là chuyện cún với các bạn bè của cún, như Binô, cả hai cùng sống với cô chủ Ni và ba mẹ của cô, cùng bà cố – ở một nơi khác,  nơi cún có thêm một bạn mới là Laica. Nhìn, nghĩ và ứng xử theo cách của cún, ngoài hàng trăm “điều thú vị ở đời” ta còn nhận ra được sự phân biệt tốt – xấu trong thế giới người, một cảm nhận hồn nhiên trong tầm nhìn của Bêtô, rồi của cả cặp bạn Bêtô – Binô, được “nhân hóa” ở tuổi vừa là trẻ con, vừa đang chuẩn bị làm người lớn.

Chọn nhân vật chính là một chú cún – động vật gần gũi, quen thuộc và thông minh nhất của con người, đương nhiên tác giả rất thuộc tính cách, sinh hoạt, và cả… ngôn ngữ của cún; đồng thời trong vai cún để nhìn đời, tác giả cũng rất thuộc tâm, sinh lý lứa tuổi mới lớn, qua đó cho thấy người lớn cần phải ứng xử như thế nào đối với trẻ, trong bước ngoặt từ bé con sang người lớn, cái bước ngoặt quan trọng, nếu không nói là quan trọng nhất, trong đường đời một con người.

Tôi xa quê từ rất sớm. Có lẽ vì vậy, đối với tôi tuổi thơ là một vùng trời luôn lung linh trong ký ức. Tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh những trưa hè tuổi thơ, tôi ngồi trong vườn cây nhà dì chơi đùa ra sao với các anh chị con dì, nhớ những ngày trốn học đi tắm sông, mẹ tôi phải lặn lội đi tìm, nhớ những cánh diều trong sân trường tiểu học, nhớ cây trứng cá sai trái ở ngoài cửa sổ lớp tôi… Đến bây giờ, những lúc ngồi ôn lại những kỷ niệm ngày xưa còn bé, tôi luôn cảm thấy bồi hồi. Đó là tâm trạng nuối tiếc của kẻ đã rời xa sân ga tuổi nhỏ và biết mình vĩnh viễn không quay lại được.

Có lẽ chính sự ám ảnh đó đã đi vào các trang sách của tôi và tự nhiên tôi trở thành nhà văn viết cho trẻ em. Mà thực ra cũng có một phần là viết cho chính mình, như một cách giải tỏa. Và đó chính là “thực tế” quan trọng nhất của tôi. Vì tôi nghĩ một nhà văn chỉ viết hay, viết xúc động nhất về những gì làm cho anh ta bức xúc, khao khát – những gì gần gũi, thân thuộc, máu thịt và giàu sức ám ảnh nhất.”

(Nguyễn Nhật Ánh)

II. Review “Tôi là Bê

Review Tôi là BêTô

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

1. Review sách “Tôi là BêTô” của bạn Thu Phương

Về những điều phi thường nhỏ bé

Cái tài tình của Nguyễn Nhật Ánh trong cuốn sách này không chỉ dừng lại việc mang đến cho độc giả góc nhìn mới, lạ về cuộc sống của những chú chó mà nó còn thể hiện ở cách nhà văn mượn hình bóng, suy nghĩ của nhân vật Bêtô nói lên những triết lý sâu sắc ở đời:

” Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của ước mơ không phải ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn, trong một thế giới mà bạn có thể hóa thân một cách hồn nhiên nhất vào đấng toàn năng. Như vậy ước mơ không chỉ là chiếc bàn là tinh thần giúp bạn ủi phẳng những nếp nhăn của số phận mà còn là cách để bạn bắt gặp hình ảnh của Thượng Đế trong bản thân mình.”

Đôi lúc ánh sáng giấc mơ trong chúng ta lại trở nên mờ nhạt đi chỉ vì tự tạo cho mình niềm tin rằng đó là điều quá khó để thành hiện thực hay tin những lời nói dèm pha xung quanh về nó. Nhưng với mình, ước mơ không phải chỉ là một mục tiêu để mình hướng đến mà đầu tiên nó phải là điều thiêng liêng để mình nâng niu và luôn cảm thấy háo hức, hạnh phúc khi nghĩ đến như một ngọn mầm xanh chờ lớn. Và ánh sáng giấc mơ cũng sẽ chỉ thật sự tỏa sáng khi bạn dũng cảm dám mơ.

Hay “Đôi khi bạn yêu mến một ai đó đơn giản chỉ vì người đó thật lòng yêu mến bạn. Tâm hồn chúng ta được sinh ra là để chờ đáp lại niềm yêu mến từ một tâm hồn khác. Nó giống như chiếc ống sáo, sẵn sàng reo lên khi ngọn gió mùa hè thổi qua.”

Hoá ra con người chúng ta đều giống nhau, hay nói về những điều phù phiếm, xa xôi hay làm những điều phúc tạp, phi thường nhưng rồi lại mủi lòng trước thứ tình cảm gọi là chân thành. Một niềm tin rằng ta đã yêu và được yêu là quá đủ.

2. Review sách “Tôi là Bê Tô” của bạn Lộc Nguyên

“Tôi là Bê tô” là tác phẩm ra mắt vào năm 2007, theo lối viết bút ký dưới góc nhìn của nhân vật chính là một chú chó.

Vào thời điểm ra mắt, “Tôi là Bê tô” đã tạo nên một cơn sốt đối với các độc giả Việt Nam nói chung và bạn đọc thanh không đủ niên nói riêng. Bên cạnh đó, tác phẩm còn đem đến sự phá cách trong góc nhìn văn học khi toàn bộ câu chuyện được kể dưới góc nhìn và suy nghĩ của một chú chó tuy nhiên truyền tải được rất nhiều ý nghĩa sâu sắc.

Khi bắt đầu cầm trên tay cuốn sách này, tôi chỉ đinh ninh một suy quan niệm rằng sách của Nguyễn Nhật Ánh thì có lẽ sẽ hợp lý cho lứa tuổi thiếu nhi hơn là một đứa “lố tuổi” như tôi. Thế nhưng sẽ tuyệt biết bao nếu thử lắng nghe một câu chuyện dưới lăng kính của một chú cún, không quá phức tạp như thế giới người trưởng thành. Chỉ là đôi lúc để lòng mình được nhẹ nhàng, ngây ngô như một đứa trẻ, bạn sẽ nhận ra hàng loạt điều tưởng như là dễ dàng, nhưng kỳ thực lại chất chứa biết bao nhiêu là ý nghĩa mà mãi đến khi đọc những trang cuối, bạn mới thốt lên “Thì ra là vậy”.

3. Review sách “Tôi là Bê Tô” của bạn Hươu Đây

Quyển xuất sắc nhất viết về chuyện chó mèo mà mình từng đọc là Nơi trú ẩn của Kathi Appelt, nhưng so với quyển ấy thì Tôi là Bê Tô lại mang đến một cảm giác khác hẳn. Vừa trong trẻo, hài hước, vừa ngộ nghĩnh, ngây thơ mà lại hàm chứa những câu chuyện nhỏ nhỏ mang ý nghĩa sâu sắc.

Hẳn nhiên đây ko phải là một câu chuyện cho Người-lớn, vì đã là Người-lớn thì sẽ chẳng quan tâm đến những thông điệp bé tẹo đó đâu. Có lẽ nó dành cho những bạn Trẻ-Con chuẩn bị thành người lớn thì đúng hơn, kiểu như “Thế giới Người-lớn sẽ có những điều tàm tạm giống như thế này, thế này. Vậy đấy, thế thì bạn có muốn lớn lên nữa không?”

Nhưng nói gì thì nói, chúng ta không thể là Peter Pan được, phải không nào?!?

P.S: mặc dù NNA viết rất là khinh khi các bạn mèo của mình, nhưng mình vẫn ko thể đánh giá quyển này thấp đi được. Thế đấy!!!

4. Review sách “Tôi là Bê Tô” của bạn Pilly

Tối nay mình mới đọc xong cuốn này. Ban đầu cứ tưởng sẽ đọc ít nhất là 2-3 ngày chứ ai dè sáng đọc xong cái tối review rồi. Cũng nhanh thật vì cả ngày hôm nay 80% mình dành thgian vào đọc cuốn này mà nên là cũng nhanh hết ^^.

Ban đầu cầm trên tay cuốn này ko có thiện cảm mấy vì cái tên bìa của nó khá là lạ và bt :”Tôi là Bê tô”. Chỉ vậy thôi!!! Về sau đọc xong mới hiêu đó chính là cảm giác sung sướng và tự hào của bản thân mỗi ng khi gọi lên tên gọi của mình bằng 1 niềm kiêu hãnh.

Mặc dù nhà mình ko nuôi chó nhưng nếu tương lai nhà mình có nuôi chó thì mình cũng sẽ hiểu đc tâm lý của chú chó như đọc cuốn này vậy. Hóa ra chó nó cũng có suy nghĩ như con ng vậy và nó hiểu chúng ta nói gì!!!!

Quả thực Nguyễn Nhật Ánh hóa thân vào chú chó này rất xuất sắc. Câu chuyện ko chỉ là truyện bt mà nó còn là những bài học đc lồng ghép vào để giáo dục trẻ em vậy!!!!

Ban đầu cầm nghĩ là chỉ ghi đc vài câu hay hay thôi ai dè ghi nhiều gần bằng cuốn đắc nhân tâm nữa chứ haha!!!!

Nói chung khuyên bạn nên đọc 

5. Review sách “Tôi là Bê Tô” của bạn VU HANG

Quá trời là dễ thương.

Không cần nói nhiều thì cũng biết những điều hay ho mà Bê tô đã mang đến cho mình rồi.

Không muốn nói nhiều đến văn của Nguyễn Nhật Ánh vì nó quá quen rồi, những câu chuyện mà như không ấy, đọc một nửa mà tháng sau đọc tiếp thì nó vẫn thế, vẫn nguyên cảm xúc. Đọc đến đâu chảy ào ào đến đấy.

Chú ánh đã rất thành công trong việc để Bê tô nói hết hộ lòng mình những điều chú muốn truyền tới độc giả. Ôi yêu! Chắc ai cũng biết vì sao lại là Tôi là Bê tô rồi! Lần đầu tiên nhận thức được ý nghĩa của cái tên, chứ không phải tên chỉ là để gọi tên sự vật hiện tượng,nó còn hàm chứa lắm nghĩa lắm chứ.

‘cái tên đôi khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngưng chưng cất cái tên của mình qua năm tháng, giúp cho nó tỏa hương.’

hay :’khóc đôi khi là một kiểu cười’

Và không chỉ bê tô, nhà hiền triết Bi nô đã khiến tôi tin chân lí mãi là chân lí, cuộc sông xung quanh có hàng trăm hàng ngàn điều thú vị, để thấy cuộc sống này đáng yêu đáng sống như thế nào.

Gấp lại những trang sách, lòng nhẹ hẳn đi, Văn của Nguyễn Nhật Ánh là thế, đọc xong là xong chứ không có phải suy nghĩ nhiều, suy nghĩ xem tác giả ẩn ý gì thông điệp ra sao, bởi tất cả cần nói đã nói hết rồi, nói súc tích ngắn gọn để ai cũng hiểu rồi mà. Mỗi lần đọc sách của chú, tôi nhớ đến ai đó đã nói với tôi rằng Đọc để mà quên, thực sự k phải quên vì nó ám vào tim vào máu rồ thì sao phải nhớ! 

III. Trích dẫn sách “Tôi là BêTô”

Tôi là BêTô - Nguyễn Nhật Ánh

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Một số trích dẫn hay trong “Tôi là BêTô”

“Ba bạn và mẹ bạn từng âu yếm hôn lên trán bạn bao nhiêu lần trong khi bạn ngủ, bạn đâu có biết, đúng không?”

***

“Bạn cũng thế thôi, có những chuyện bạn đinh ninh chỉ có một mình bạn biết nhưng sự thực thì bạn không phải là người duy nhất nắm giữ chìa khóa bí mật của cuộc sống.”

***

“Khi bạn không làm được điều bạn muốn làm, có lẽ bạn cũng cảm thấy tự do bị tước đoạt.”

***

“Càng lớn tuổi, con người ta càng nói ít đi, nghĩ nhiều hơn.”

***

“Khi một kẻ được đối xử đặc biệt hơn những kẻ khác, tự nhiên hắn trở thành cái gai trong mắt những kẻ còn lại. Dù bản thân hắn và những kẻ không ưa hắn, xét cho cùng thì cũng chẳng ai ác độc gì.”

***

“Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của ước mơ không phải ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn, trong một thế giới mà bạn có thể hóa thân một cách hồn nhiên nhất …”

***

“Khóc, đôi khi là một kiểu cười. Và ngược lại.”

***

“Tôi chẳng hiểu Binô thích tôi ở điểm nào.
Binô là một đứa bạn thú vị. Trong khi ngược lại, tôi là một đứa nhạt nhẽo. Có lẽ nó thích tôi chỉ vì tôi thích nó.
Con người chắc cũng vậy: đôi khi bạn yêu mến một ai đó đơn giản chỉ vì người đó thật lòng yêu mến bạn. Tâm hồn chúng ta được sinh ra là để chờ đáp lại niềm yêu mến đến từ một tâm hồn khác. Nó giống như chiếc ống sáo, sẵn sàng reo lên khi ngọn gió mùa hè thổi qua.”

***

“- Tao nghĩ một đứa không dám leo xuống cầu thang sẽ không bao giờ dám nhảy qua vòng lửa.

Có lẽ bạn cũng từng phạm những sai lầm tương tự nhất là khi bạn còn quá trẻ.

Quá trẻ thì không hiểu được rằng ước mơ đôi khi không phải là điều nhất định phải thực hiện cho bằng được hơn nữa có thể là điều người ta không có khả năng thực hiện trong suốt cuộc đời mình.

Gặp một chú lùn ước mơ lớn lên sẽ chơi bóng rổ hay một chú bé dị tật ở chân nuôi mộng sau này trở thành ngôi sao bóng đá thì đó không phải là điều mà bạn nên chế nhạo.

Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của ước mơ không phải ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn, trong một thế giới mà bạn có thể hóa thân một cách hồn nhiên nhất vào đấng toàn năng.

Như vậy, ước mơ không chỉ là chiếc bàn là tinh thần giúp bạn ủi phẳng những nếp nhăn của số phận mà còn là cách để bạn bắt gặp hình ảnh của Thượng Đế trong bản thân mình.”

***

“Xưa nay chiến tranh nổ ra cũng chỉ vì miếng ăn. Mặc dù người ta luôn tìm cách che lấp đi bằng những điều cao cả.”

***

“Thơ ca là thứ vô cùng phù phiếm nhưng vô cùng thiêng liêng. Tôi tin ngay. Cũng như tôi tin ở trền đời có những thứ vô cùng thiêng liêng nhưng vô cùng phù phiếm.”

***

“Một người này có thể sống trong ký ức của một người kia, không chỉ hình ảnh mà cả tiếng nói lẫn thái độ.

Bạn đã bao giờ bắt gặp những cuộc trò chuyện trong tâm tưởng chưa? Trong nhiều trường hợp, những cuộc trò chuyện như vậy lại sống động hơn và chân thật hơn khi đối mặt ngoài đời.

Có thể bạn không tin những điều tôi nói nhưng nếu bạn biết rằng trong vương quốc của tâm tưởng, nơi con người ta không cần phải vót nhọt thái độ theo hoàn cảnh, không cần phải thu xếp lời ăn tiếng nói để sự thẳng thắn khỏi bị đánh lưới thì bờ cõi của sự chân thật được mở rộng đến vô biên và mỗi ý kiến cá nhân đều có một ngai vàng tráng lệ của riêng mình.”

Tôi là BêTô

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

“Con người ta có thể sống bằng nhiều cách

Và cũng có thể chết bằng nhiều cách

Có những người chết ngay lúc còn đang sống.

Tôi không thấy có lý do gì để nghĩ đến lão dù là nghĩ đến để căm giận hay ghét bỏ. Nếu ai đó còn xứng đáng để bạn nuôi nấng sự căm ghét, người đó vẫn còn giá trị trong mắt bạn.

Nói cách khác, lão đã trượt khỏi cuộc sống của tôi.”

***

“Mỗi người sinh ra đều có một cái tên.
Cái tên là dấu hiệu để phân biệt người này với người khác. Không có tên, người ta gọi là vô danh. Vô danh thì không đọng lại được trong tâm trí bất kỳ ai, không phân biệt được với ai. Nó không có hình thù. Nó chỉ là một khối nhờ nhờ.
Bạn cũng biết rồi đó, cái tên khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngừng chưng cất cái tên của mình qua năm tháng, giúp cho nó tỏa hương.
Lão Hiếng chắc cũng từng có một cái tên như những người khác. Nhưng tính cách của lão đã lấn át và nhuộm đen cái tên cha mẹ đặt cho lão và bằng cách đó lão đã tẩy xóa cả lão lẫn cái tên của lão khỏi ký ức mọi người.
Chúng tôi gọi lão Hiếng như gọi một thế lực, một hiểm họa hay một bệnh dịch chứ không như gọi một con người.”

***

“Bọn cún chúng tôi căn bản là thân thiện với loài người. Loài người yêu thương chúng tôi và chúng tôi đáp lại bằng một tình cảm còn sâu sắc hơn. Tình cảm đó không cần phải học. Nó như một thứ bản năng có sẵn trong máu. Thậm chí, tình yêu và lòng tin vô điều kiện đó có thể được coi như một phẩm giá.

Nhưng không phải những gì thuộc về loài người đều tốt. Lão Hiếng thuộc về loài người. Nhưng lão không tốt.

Vì thế chúng tôi phải trả giá cho sự tin cậy của mình. Khi bạn quá tin cậy hoặc sùng bái một ai, chắc chắn bạn không bao giờ đề phòng, thậm chí nghi ngờ. Và đôi khi bạn chết vì niềm tin ngây thơ của mình.”

***

“Tôi là Bêtô.

Tôi chưa bao giờ tự gọi tên tôi. Hôm nay là lần đầu và tôi ngạc nhiên nhận ra mình tự gọi tên mình rồi lim dim mắt lắng nghe cái âm thanh vừa thân thiết vừa bổng nhiên lạ lẫm đó ngân nga trong tai là một điều vô cùng thú vị.

Nếu không tin bạn hãy thử gọi tên bạn một lần đi, bạn sẽ thấy lòng bạn nẩy mầm một cảm xúc gì đó như là sự trìu mến, nỗi hân hoan và niềm kiêu hãnh – cùng một lúc.

Đó cũng là một trong vô vàn những điều thú vị mà cuộc sống cố tình giấu kín ở ngóc ngách nào đó trong tâm hồn của mỗi chúng ta theo cái cách các bậc cha mẹ vẫn giấu quà tặng con cái ở những nơi bất ngờ nhất trong nhà.

Khám phá những điều thú vị đó, hay tìm thấy những món quà đó, chính là làm giàu thêm ý nghĩa của cuộc sống và bổ sung thêm lý do để cuộc sống trở nên đáng sống.”

***

“Nếu phát ra những thông điệp đẹp đẽ của tâm hồn, miệng lưỡi sẽ thơm tho hơn là chỉ dùng nó để chuyển thông điệp của thức ăn đến dạ dày.”

***

“Nếu ai đó còn xứng đáng để bạn nuôi nấng sự căm ghét, người đó vẫn còn giá trị trong mắt bạn.”

Trích đoạn – Chương 10 Tôi là BêTô

Không nhìn thấy cái cách mọi người đang nhìn mình, hoặc làm như không thấy, chị Ni thản nhiên đi lại đằng bàn, nhấc điện thoại lên khỏi giá đỡ và áp ống nghe vào tai.

  • Bà ơi bà, bà nghe con nói không?

Chị Ni nhẹ nhàng hỏi, ngừng một chút như để nghe bà cố trả lời rồi nói tiếp:

  • Thằng bé Laica nó không chịu ăn gì mấy ngày nay, bà ạ.

Sau thoáng ngạc nhiên, ba chị Ni chớp mắt hỏi với nụ cười nhẹ trôi qua hàng ria:

  • Thế bà cố nói sao hả con?

Chị Ni một tay bịt ống nghe quay lại đáp:

  • Bà bảo nếu thế thì Laica hư quá. Bà không hài lòng chút nào, ba ạ.

Mẹ chị Ni thở dài:

  • Thế làm sao bà mới hài lòng?
  • Laica không được nhịn đói nữa.
  • Laica phải ăn uống, chơi đùa, có thế thì bà mới vui.

Chị Ni đáp, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ trông thấy chị nghiêm nghị đến thế.

Tôi liếc về phía thằng Laica, thấy hắn từ từ nhấc đầu khỏi hai chân, khó nhọc như thể người ta cố nhấc trái tim lên khỏi nỗi buồn.

Tôi thấy rõ hai tai hắn vểnh lên, thận trọng nghe ngóng. Dường như hắn cố nắm bắt những tiếng nói đang trôi bồng bềnh trong căn phòng như một đứa trẻ đang cố tóm lấy những quả bóng bay.

Tôi và Binô đứng sát vào nhau, hoàn toàn không tự chủ, cả hai nín thở dán mắt vào Laica.

Ba chị Ni và mẹ chị Ni cũng đang kín đáo quan sát hắn từ đằng sau lọ hoa đặt trên chiếc bàn bình oval. Một sự chờ đợi khắc khoải chạy quanh căn phòng và tôi có cảm giác đây chính là thời khắc định nghĩa cả cuộc đời của Laica.

Trong nỗi thấp thỏm của mọi người, Laica chậm chạp đứng lên. Một con cún đang nằm đứng lên thì chỉ là một con cún đang nằm đứng lên, nhưng chúng tôi đón chào hành động đó bằng thái độ hân hoan như đón chào một sự kiện, cứ như thể đó là sự trỗi dậy của một mầm non bị mắc kẹt trong kẽ đá lâu ngày.

Thằng Laica hồi sinh từ một cuộc điện thoại. Đó quả là điều kỳ diệu.

Một hôm, đợi cho Laica về rồi, tôi ngập ngừng hỏi Binô:

  • Có thật là hôm đó chị Ni đã trò chuyện với bà cố không?
  • Dĩ nhiên là thật.
  • Nhưng bà đã mất.
  • Bêtô! – Nhà hiền triết trừng mắt nhìn tôi và giọng điệu của nó như thể tên tôi là một sai lầm ghê gớm – Mày quên những gì tao đã nói với mày rồi sao? Nếu chúng ta vẫn luôn sống trong ký ức của một ai đó, chúng ta sẽ không bao giờ chết. Bà cố cũng vậy.
  • Nhưng bà không thể nói chuyện được.
  • Bà không nói được nhưng chị Ni vẫn nghe được. Đó mới là điều quan trọng.

Tôi không hiểu tại sao người này không nói mà người kia vẫn nghe thấy. Ý tứ của nhà hiền triết Binô sâu xa đến nỗi tôi có cảm giác vỏ não của tôi đang vặn mình răng rắc vì phải vận lộn với câu nói khó hiểu của nó.

Đang lặng lẽ nhìn tôi (trông tôi suy nghĩ chắc là rất vất vả), thốt nhiên Binô động lòng:

  • Thế này nhé. Mày thử tưởng tượng mày đang trò chuyện với tao đi.
  • Trò chuyện trong đầu à?
  • Ờ, trò chuyện trong đầu.

Tôi chạy khỏi Binô một quãng, rồi đứng lại, để yên chí rằng tôi đang ở một mình.

Rồi tôi hồi hộp nhắm mắt lại và khẽ hỏi Binô (dĩ nhiên là thằng Binô hiện ra trong tâm trí tôi):

  • Mày biết tao thích màu gì nhất không

Ngạc nhiên thay, tôi nghe tiếng Binô văng vẳng trong đầu tôi:

  • Màu trắng.
  • Vì nó sạch sẽ á?
  • Không. Vì đó là màu lông của người bạn tốt nhất của mày.

Binô đáp lại, tiếng nó ong ong như thể có ai bí mật đặt cái loa trong đầu tôi.

Tôi he hé mắt ra, nhìn về phía Binô đang đứng, kinh ngạc hết sức khi thấy nó vãn đang ở tuốt đằng xa.

Bây giờ thì tôi tin rồi.

Tôi là BêTô

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Tôi tin chị Ni đã thực sự nghe thấy bà cố vào ngày hôm đó.

Đúng như nhà hiền triết Binô nói, một người này có thể sống trong ký ức của một người kia, không chỉ hình ảnh mà cả tiếng nói lẫn thái độ.

Bạn đã bao giờ bắt gặp những cuộc trò chuyện trong tâm tưởng chưa? Trong nhiều trường hợp, những cuộc trò chuyện như vậy lại sống động hơn và chân thật hơn khi đối mặt ngoài đời.

Có thể bạn không tin những gì tôi nói nhưng nếu bạn biết rằng trong vương quốc của tâm tưởng, nơi con người ta không cần phải vót nhọn thái độ theo hoàn cảnh, không cần phải thu xếp lời ăn tiếng nói để sự thẳng thắn khỏi bị đánh lưới thì bờ cõi của sự chân thật được mở rộng đến vô biên và mỗi ý kiến cá nhân đều có một ngai vàng tráng lệ của riêng mình.

Những ngày giá rét cuối cùng cũng trôi qua để nhường chỗ cho tiết lập xuân. Nhưng nắng chỉ hửng lên khoảng mười ngày rồi trời lại bắt đầu ẩm ướt. Tuy nhiên cái lạnh đã giũ áo ra đi cùng những cơn gió mùa đông bắc.

Đến những ngày đầu tháng ba, mọi thứ mới trở về như cũ. Mặt trời đã thong thả dạo bước trên những đám mây, sắc xanh thi nhau nhuộm tới đầu cành và chim vàng đã trở lại khu vườn bên ngoài lan can, líu lo hát.

Những chiếc áo ấm của tôi và Binô đã được chị Ni xếp vào đáy tủ và hai đứa lại tiếp tục thưởng thức cuộc sống khi nằm im lìm bên nhau nhìn nắng sau những ngày mưa trong một cảm giác êm đềm khó tả.

Tới một ngày, tôi và Binô được chị Ni dẫn đi thăm bà.

Lúc mất, bà cố được an táng trong một nghĩa trang rộng rãi và mát mẻ nằm ở ngoại ô thành phố. Khi theo chị Ni đến đó, tôi mới biết được nơi ở mới của bà.

Dĩ nhiên rồi, khi bà chuyển đi, lũ cún chúng tôi buộc phải ở nhà. Trong một ngày bận rộn như vậy, người ta không muốn bọn nhóc chúng tôi quẩn chân gây ra lắm nỗi phiền hà.

Nghĩa trang thật nhiều cây xanh, ở một vài nơi lá kết thành vòm như những cổng chào. Bọn tôi chạy lon ton phía sau chị Ni trên con đường rải sỏi men theo thảm cỏ, chốc chốc lại dừng lại để tranh nhau ngửi những bông hoa nở dọc lối đi.

Ngôi mộ của bà nằm sâu bên trong, giữa các ngôi mộ khác. Tất cả các ngôi mộ đều vuông vức, ngăn nắp như những ngôi nhà nhỏ nằm kế nhau, được chia thành từng khu.

Lối đi giữa các khu đều có tên đường.

Chị Ni bảo:

  • Đây là Thị Trấn Giữa Trời, chúng ta đang đi trên đường Cỏ Lau.

Một lát, chị lại bảo:

  • Chúng ta sắp tới đường Ban Mai.

Thị Trấn Giữa Trời là một khu phố đông đúc nhưng yên tĩnh. Nhìn những ngôi mộ nằm san sát nhau có thể biết rất nhiều cư dân trong thành phố đã chuyển về đây.

Có cơ man là người đi lại trong nghĩa trang vào buổi sáng hôm đó. Cũng như chị Ni, họ đến đây để thăm viếng bà con.

Tôi thấy một bà dắt theo thằng cún có đôi tai rất dài. Thằng này chạy nhảy tung tăng và trông vẻ tự tin của hắn tôi đoàn hắn đã đến đây nhiều lần.

  • Nhà bà đây, số 26 đường Hoa Giấy.

Chị Ni dừng bước trước một ngôi mộ nhỏ và tôi lập tức nhận ra tấm ảnh của bà gắn trên tấm bia.

Từ trong tấm ảnh, bà nhìn tôi và mỉm cười. Tôi nghe bà hỏi “Bêtô vẫn khoẻ chứ?”. Và tôi nghe tôi đáp “Con vẫn khoẻ, thưa bà”.

Tôi liếc thằng Binô đang tò mò đánh một vòng quanh ngôi mộ, nói thêm: “Thằng Binô vừa ốm một trận nhưng bây giờ cũng khoẻ rồi, bà ạ!”.

Rất nhiều hoa được trồng quanh chân mộ bà cố. Hoa Hồng, hoa Cẩm Chướng, hoa Vạn Thọ và một dây Tóc Tiên bò quanh tấm bia như một tấm rèm lốm đốm những nụ hoa bé xíu.

Sau khi quét dọn, chị Ni cặm cụi nhổ cỏ giữa các luống hoa trong khi tôi và Binô đùa nghịch gần đó.

Đối với bọn cún chúng tôi, chỗ ở mới của bà cố thật tuyệt. Hai đứa tôi rượt đuổi nhau thoả thích mà không sợ va đầu phải chân bàn hay cạnh tủ như lúc ở nhà.

Binô hớn hở nói, sau khi chúng tôi về tới nhà:

  • Bêtô, bà vẫn sống với chúng ta!
  • Ờ. – Tôi tán thành ngay.

Binô hăng hái:

  • Con người ta có thể sống bằng nhiều cách.

Tôi lại “Ờ”, vẫn thấy nó nói đúng.

Nhưng đến khi nó bảo “Và cũng có thể chết bằng nhiều cách” thì tôi bắt gặp mình băn khoăn. Sống bằng nhiều cách thì tôi đã biết rồi, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến cái chết theo cùng một kiểu.

  • Chết bằng nhiều cách ư?
  • Ừ. Như lão Hiếng đó. Lão đã chết từ lâu.

Tiết lộ của thằng Binô khiến tôi ngạc nhiên quá sức:

  • Lão Hiếng chết rồi sao?
  • Bêtô, có những người đã chết ngay lúc đang còn sống.

Khi nhà hiền triết Binô đã nói rõ ra như thế thì tôi cảm nhận được ngay.

Tôi không ở trong số những thằng cún có trí nhớ quá ngắn, nhưng sự thực là từ ngày lão Hiếng dọn nhà đi nơi khác tôi đã không còn nghĩ gì đến lão ta nữa.

Tôi không thấy có lý do gì để nghĩ đến lão dù là nghĩ đến để căm giận hay ghét bỏ. Nếu ai đó còn xứng đáng để bạn nuôi nấng sự căm ghét, người đó vẫn còn giá trị trong mắt bạn.

Đằng này, ngay lúc này đây, lão Hiếng không hề gắn với cảm xúc nào trong tôi.

Nói cách khác, lão đã trượt khỏi cuộc sống của tôi.

Bây giờ nghe thằng Binô nhắc tới, tôi mới sực nhớ là trên đời từng có một người như lão Hiếng.

Nhưng lão Hiếng không chắc đã là một người, đúng theo nghĩa lấp lánh nhất của từ này.

Mỗi người sinh ra đều có một cái tên.

Cái tên là dấu hiệu để phân biệt người này với người khác. Không có tên, người ta gọi là vô danh. Vô danh thì không đọng lại được trong tâm trí bất kỳ ai, không phân biệt được với ai. Nó không có hình thù. Nó chỉ là một khối nhờ nhờ.

Bạn cũng biết rồi đó, cái tên đôi khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngừng chưng cất cái tên của mình năm tháng, giúp cho nó tỏa hương.

Lão Hiếng chắc cũng từng có một cái tên như những người khác. Nhưng tính cách của lão đã lấn át và nhuộm đen cái tên cha mẹ đặt cho lão và bằng cách đó lão đã tẩy xóa cả lão lẫn cái tên của lão khỏi ký ức mọi người. Chúng tôi gọi lão Hiếng như gọi một thế lực, một hiểm họa hay một bệnh dịch chứ không như gọi một con người.

Điều đó có nghĩa là nhà hiền triết Binô đã đúng: Lão Hiếng thật, với tư cách một người đã chết.

Nếu những gì gắn với lão Hiếng đều xa lạ với con người thì những gì thuộc về con người đều không xa lạ với chúng tôi.

Cho đến lúc này, khi cuốn sách trên tay bạn sắp sửa khép lại, hẳn các bạn đã biết rằng cũng như các bạn, chúng tôi có khả năng sở hữu tình yêu thương, lòng biết ơn, thậm chí cả sự minh bạch và khát vọng tự do.

Và thật là tuyệt khi mỗi con cún đều có một cái tên.

Tôi nhìn Binô, vờ hỏi:

  • Ê, bạn tên gì vậy?

Binô nhìn lại tôi với vẻ ngơ ngác, nhưng vẫn đáp:

  • Tôi là Binô.

Nó kịp nhận ra tôi vừa nghĩ ra một trò chơi mới và lấy vai nó huých vào vai tôi:

  • Thế còn bạn tên gì?
  • Tôi là Bêtô.

Tôi chưa bao giờ tự gọi tên tôi. Hôm nay là lần đầu và tôi ngạc nhiên nhận ra mình tự gọi tên mình rồi lim dim mắt lắng nghe cái âm thanh vừa thân thiết vừa bỗng nhiên lạ lẫm đó ngân nga trong tai là một điều vô cùng thú vị.

Nếu không tin bạn hãy thử gọi tên bạn một lần đi, bạn sẽ thấy lòng bạn nảy mầm một cảm xúc gì đó như là sự trìu mến, nỗi hân hoan và niềm kiêu hãnh – cùng một lúc.

Đó cũng là một trong vô vàn những điều thú vị mà cuộc sống cố tình giấu kín ở ngóc ngách nào đó trong tâm hồn của mỗi chúng ta theo cái cách các bậc cha mẹ vẫn giấu quà tặng con cái ở những nơi bất ngờ nhất trong nhà.

Khám phá những điều thú vị đó, hay tìm thấy những món quà đó, chính là làm giàu thêm ý nghĩa của cuộc sống và bổ sung thêm lý do để cuộc sống trở nên đáng sống.

Chính nhà hiền triết Binô đã nói như thế. 

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE
Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè!

Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!

5/5 - (12 bình chọn)

Có thể bạn quan tâm

Bảy bước tới mùa hè - Nguyễn Nhật Ánh

Bảy Bước Tới Mùa Hè – Nguyễn Nhật Ánh

"Bảy bước tới mùa hè" là câu chuyện về một mùa hè ngọt ngào, những trò chơi nghịch ngợm và bâng khuâng tình cảm tuổi mới lớn. Câu chuyện cho tuổi học trò, đọc xong là thấy ngập lên khao khát quay về một thời thơ bé

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.