Thể loại | Truyện dài |
Tác giả | Nguyễn Nhật Ánh |
NXB | NXB Trẻ |
CTy Phát Hành | NXB Trẻ |
Số trang | 252 |
Ngày xuất bản | 02-2020 |
Giá bán | FAHASA T I K I SHOPEE |
I. Giới thiệu “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng”
Cái tựa sách quả là có sức gợi tò mò.
Tại sao lại là con chó mang giỏ hoa hồng? Nó mang cho bạn nó, hay cho những ai biết yêu thương nó?
Câu chuyện về 5 chú chó đầy thú vị và cũng không kém cảm xúc lãng mạn – tác phẩm mới nhất của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh sẽ khiến bạn thay đổi nhiều trong cách nhìn về loài thú cưng số 1 thế giới này.
5 chương sách với 86 câu chuyện cực kỳ thú vị và hài hước về 5 con chó 5 loài 5 tính cách trong 1 gia đình có 3 người đều yêu chúng nhưng theo từng cách riêng của mình. Các câu chuyện về tình bạn giữa chúng với nhau, giữa chúng với chị Ni, ba mẹ, khách đến nhà… thực sự mang lại một thế giới trong trẻo, những đoạn đời dễ thương quyến rũ tuổi mới lớn.
Một quyển sách lôi cuốn viết cho tất cả chúng ta: trẻ con và người lớn. Cuộc đời của 5 con chó nhỏ: Haili, Batô, Suku, Êmê và Pig được tái hiện như đời sống của mỗi con người: tình bạn, tình yêu, đam mê, lòng dũng cảm, sự sợ hãi, và những ước mơ…
Con Chó Nhỏ Mang Giỏ Hoa Hồng là tác phẩm mới nhất của nhà văn chuyên viết cho thanh thiếu niên Nguyễn Nhật Ánh, nối tiếp sau Bảy bước tới mùa hè, Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh… gây sóng gió thị trường sách năm 2015.
II. Review Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
1. Review sách “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” của bạn Mai Thảo
Lại tiếp tục là một cuốn sách cực kỳ dễ thương về động vật của Nguyễn Nhật Ánh. Cũng như Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ, cuốn sách đã làm tôi thực sự thấy hài lòng và thích thú.
Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng là một bức tranh đầy màu sắc về gia đình nhà chị Ni cùng với năm chú chó nhỏ nhỏ xinh xinh qua cái nhìn của nhân vật tôi – chính là một chú chó tên là Batô : Suku “thiên thần” – con chó đực duy nhất trong đàn, nó béo ục ịch đến mức báo động nhưng lại có vẻ ngoài với đôi mắt thiên thần có thể hạ gục bất cứ ai; Haili – một chú chó thông minh, có vẻ khá là chảnh chọe; Êmê – một con chó cứng đầu, “nó không muốn cai trị ai và cũng không muốn ai cai tị nó”; Pig – một con chó săn nhưng lại rất hiền lành và cuối cùng là Batô – nó tự cho mình là con chó xấu nhất đàn.
Với năm chú chó ấy, có vẻ như không một ngày nào là nhà chị Ni không có chuyện, không một ngày nào là yên bình. Hết chuyện này đến chuyện khác, hết con chó này tới con chó khác nghịch ngợm. Những sự việc ấy tưởng chừng như bé nhỏ thế thôi nhưng lại đi vào lòng người. Truyện của Nguyễn Nhật Ánh luôn như vậy, dễ thương, bình dị khiến con người ta thấy rất đỗi thân thương, rất giản đơn thế, nhưng lại rất đẹp đẽ trong cuộc sống.
Gấp lại cuốn sách Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng, ta sẽ hiểu được cuộc sống của loài chó. “Nếu bạn đối xử với con chó như một con người, nó sẽ đối xử với bạn như một con chó”.
Điểm (hết sức chủ quan) : 7.75/10
2. Review sách “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” của bạn Huyen Pham
Bọn chó trong này đáng yêu quáaaaa
Nếu không kể đến cuốn Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ mình đọc từ lâu lắm rồi, hình như là đầu cấp 2, đến nỗi giờ hầu như không nhớ được gì, thì có thể coi đây là cuốn đầu tiên của Nguyễn Nhật Ánh mà mình đọc. Cũng ổn đấy chứ. 5 con chó mỗi con đều có những tính cách đặc trưng riêng. Nhất là con Pig, mình thích nó quá đi mất, rõ ràng là dũng cảm có thừa, sức chiến đấu cũng không kém, mà không thèm nhìn đến vị trí thủ lĩnh, bình thường lại hiền lành quá đỗi.
Trước mình vừa đọc cuốn Trần Khánh Dư, chữ nhỏ lại dày, khổ giấy thì to xong chuyển sang cuốn này chữ to dãn dòng lớn, khổ sách lại bé nên dễ thở hơn hẳn. Lối viết lại đơn giản nên dễ hiểu, đọc cứ băng băng. Vốn lúc đầu định rate 3* mà lại tăng, biết sao được, cứ động đến chó mèo là lòng mình lại mềm như bún.
3. Review sách “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” của bạn Giang Nguyen
Một cuốn sách nhẹ nhàng, hồn nhiên, có thể đọc xong chỉ trong vòng vài tiếng. Dễ hiểu vì sao bao nhiêu năm rồi Nguyễn Nhật Ánh vẫn là nhà văn được yêu mến nhất và được nhiều bạn đọc biết đến nhất tại Việt Nam với những con số ấn tượng về doanh thu sách bán ra. Như trong cuốn sách này, chứa đựng nhiều điều sâu sắc, được tác giả truyền đạt khéo léo qua những câu chuyện giản dị, chân thật nhưng thấm tình người (và tình..chó). Với giọng kể và cái nhìn của một chú chó, cuốn sách vừa hồn nhiên, ngây thơ nhưng làm cho mình phải tự dừng lại ngẫm nghĩ thật nhiều.
Trong truyện có hai đoạn mà mình thích nhất. Một là đoạn khi con Pig đánh nhau với hai con chó hoang để bảo vệ cho Batô, Haili và Suku và do đó phải trải qua một hoàn cảnh nguy hiểm đến tính mạng. Mình đã rất sợ Pig sẽ ko qua khỏi, tâm trạng mình trở nên vô cùng lo lắng theo mỗi câu văn miêu tả tình trạng của Pig. Thứ hai là phần cuối chương ba, ngay trrước chương bốn, khi chú chó kể chuyện tường thuật lại việc Pig là một chú chó đặc biệt ra sao, và những chú chó trong nhà đã chấp nhận việc đó như thế nào (và chuyện đó diễn ra mà ko có sự đố kỵ, như thường thấy ở con người).
Một số câu mà mình thích trong sách:
“Thay thế sự khâm phục bằng sự ghen tị thường là không giải quyết được gì, ngoài việc sự ghen tị sẽ quay lại đầu độc và thôn tính chính mình. Để cuộc sống không trở thành gánh nặng, đôi khi chỉ cần suy nghĩ giản dị thế thôi.”
“Trong từ điển của loài chó không có từ “phản bội”.”
“..nó cảm thấy quyền lực chỉ là thứ phù phiếm so với sự bất trắc của cuộc sống, đặc biệt là so với tình bạn giữa năm đứa tôi.”
“Nhìn chung, xã hội loài chó cũng không khác lắm xã hội loài người[…]. Nhưng khác với con người, bọn tôi bao giờ cũng kịp giải quyết những vấn đề của mình trước khi nó mưng mủ và trở thành bất trị.”
“Ở đời có những ý muốn chỉ nên chôn chặt nơi đáy lòng thôi em.”
4. Review sách “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” của bạn Le Quynh Huong
Thật ra trước giờ văn chú Ánh không phải là loại văn cầu kì, đặc sắc, nếu không kể nhiều năm trở lại đây bạn bè mình bảo sao mà các tác phẩm của chú dạo này có vẻ một-màu quá, đọc một hai cuốn thấy bình thường, đến cuốn thứ ba thì ngán.
Nhưng mình vẫn dành rất nhiều tình cảm cho tác phẩm này của chú, vì mình đã yêu thương Tôi là Bêtô từ khi còn bé, và đây giống như là một phần tiếp nối vậy. Mình đồng ý là không có gì đặc biệt, không có đột phá nốt, nhưng khi mọi người sống ào ào để về nhà và nằm đọc quyển này, và sẽ đặc biệt hơn nếu nhà mọi người nuôi vài ba bạn chó, mọi người mới biết để sống đơn giản và cảm thấy cuộc sống này đáng yêu từ những điều bình dị như vậy, như nhìn con chó con mèo nhà mình nô nghịch trước hiên nhà, còn khó hơn là nhìn thấy một cái gì vĩ đại mà không thật.
Mình không recommend cuốn này cho ai cố tìm những cuốn sách có nội dung chặt chẽ, logic, có giá trị nghệ thuật cao, phong vị đậm đà vân vân mây mây, mình chỉ khuyên khi nào bạn quá chán cái thế giới loài người đã làm bạn mệt mỏi đến khổ sở ra rồi, thì đứng nghĩ gì cả và đọc thôi.
5. Review sách “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” của bạn Minh Ngọc
Một thế giới của những chú chó với sự xuất hiện ít ỏi của con người. Đây có lẽ là cuốn truyện đặc biệt nhất trong số những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh mà mình từng đọc. Vì là một cuốn sách dành cho trẻ em nên một chút triết lý được viết ra trong truyện cũng khá ngây thơ đến buồn cười:
“Bất cứ một con chó con hay một đứa bé con nào cũng vậy, ở nhà bị anh chị ức hiếp, đến trường bị bạn bè bẹo tai đá đít, con cún đó (hay đứa bé đó) sớm muộn gì cũng bị tự kỷ, hễ thấy bóng ai lại gần là sợ hãi vãi cả linh hồn.
Thế nhưng lại cũng có những đoạn khiến người-lớn-hơn-người-bé phải suy nghĩ:
“Nếu bạn đến với chúng tôi bằng tình yêu thì bạn sẽ có tất cả tình yêu lẫn tình bạn, còn ngược lại bạn sẽ mất tất cả tình bạn lẫn tình yêu”. Đó là suy nghĩ của tôi, một con chó xấu xí. Còn nữ diễn viên xinh đẹp nổi tiếng người Mỹ Martha Scott nói như thế này: “Nếu bạn đối xử với con chó như con người, nó sẽ đổi xử với bạn như một con chó”
Hãy đọc nó khi bạn ước muốn một chút dịu dàng và hài hước
6. Review sách “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” của bạn Yến
Đọc lần 2 rồi mà vẫn đáng yêu đến lạ.
Vẫn phong cách quen thuộc của Bác Ánh, vẫn một giọng văn đều đều, vẫn khung cảnh bình yên qua lăng kính của Bato.
Đây là quyển sách sau quyển Tôi là Beto – quyển sách giúp mình khám phá ra một khía cạnh mới của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh ngoài những câu chuyện về tuổi thơ. “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” không thực sự bình yên như khung trời của vùng quê một ngày nắng hạ. Qua lăng kính và lời kể của Beto được tác giả ghi lại, cuộc sống của 5 chú chó trong nhà chị Ni cũng có những thăng trầm, xung đột khó tránh khỏi, hệt như xã hội loài người vậy.
Suku hay tỵ nạnh, có dáng vẻ đáng yêu nhưng tính khí khó lường, Haili nuôi nấng tham vọng được làm đầu đàn, buộc mọi người phải phục tùng, Eme sống chết với qui tắc của bản thân “không cúi đầu trước ai và cũng không cần ai cúi đầu trước mình”, Pig luôn nhút nhát do bị chấn động tâm lí lúc nhỏ nhưng lại có những đòn tấn công chí mạng mà đối thủ không thể ngờ được, cuối cùng là con chó kể chuyện – Bato, chú chó chịu nhiều thiệt thòi do không có đặc điểm gì nổi trội ngoại trừ ưu điểm biết đi ị đúng nơi đúng chỗ.
Quyển sách miêu tả đơn giản cuộc sống của 5 chú chó đáng yêu này, những sinh hoạt thường nhật cho đến cuộc chiến tranh ngôi vị cầm đầu hay trận đấu một mất một còn với 2 con chó dại ngoài đường. Tất cả được kể lại một cách đơn giản nhưng không tẻ nhạt, một giọng văn mang nét hồn nhiên của chính những con chó. Song song đó những bài học được tác giả lồng ghép vào một cách tài tình làm cho người đọc phải cảm thấy chột dạ.
Đọc quyển sách để thấy đời còn nhiều yêu thương lắm, đặc biệt giữa một con vật được gắn liền với đức tính “trung thành” như loài chó. Mình rất thích cảnh cả nhà đưa 4 con chó đi bác sĩ thú y để chữa vết thương sau trận chiến ác liệt và còn cả cảnh ba chị Ni và chị Ni ngồi lặng lẽ bên con Pig, tưởng chừng như đấy là những phút giây cuối đời của nó.
Sáng nay mình vừa mới kể chuyện chị kia bỏ ra vài chục triệu để chữa bệnh cho con chó của chị, trong lúc nó nguy kịch nhất chị không hề tiếc rẻ đồng tiền. Nhưng rồi mẹ bảo mẹ sẽ không bao giờ làm thế, vì con chó không thể làm gì mang lại giá trị thực cho mẹ sau này. Mình không đáp. Vì mình hiểu được, đơn giản là mỗi người chúng ta có những quan niệm chủ quan riêng, nếu mình cứ cố gắng phân tích lại là tình yêu thương chính là sự đáp trả vô giá của bọn chúng thì mẹ cũng sẽ có cách khác để phản bác lại thôi. Thế nên mình vẫn yêu chúng, yêu những chú chó có đôi mắt hồn nhiên đến lạ, yêu những tâm hồn không vị kỉ, đáng sợ như con người, yêu cả tính khí bất thường của chúng (như tật hay cau có, gầm gừ của Enter nhà mình), đơn giản vì sao, vì chúng xứng đáng được yêu thương, thế thôi.
III. Trích dẫn sách “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng”
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Trích dẫn hay trong sách “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng”
Nếu bạn đối xử với một chó như một con người, nó sẽ đối xử với bạn như một con chó
Để cuộc sống không trở thành một gánh nặng, đôi khi chỉ cần suy nghĩ giản dị thế thôi.
…không một nỗi buồn nào có thể so sánh với nỗi buồn khi ta sắp mất một người thân. Đó là loại nỗi buồn không thể đem đóng gói rồi giấu vào một góc khuất nào đó trong vỏ não. Nó luôn tan chảy và len lỏi vào mọi khe hở trong tâm hồn bạn, Nó khiến bạn không làm gì vẫn thấy kiệt sức từng giờ từng phút từng giây.
Suku là một thằng cún nói chung ai nhìn cũng thích.
Đôi mắt tròn, đen lay láy, ngây thơ ngơ ngác, mỗi khi nhin ai là khiến người ta phải động lòng.
Cún là theo thói quen hồi bé, chứ thật ra chúng tôi đã sống bên nhau nhiều năm rồi, tóm lại đã qua tuổi vị thành niên từ lâu.
Dù vậy, so với thời niên thiếu bộ dạng của thằng suku không thay đổi là mấy. Nó chỉ có béo lên vì ăn nhiều quá.
Suku có đôi tai dài. Lông nó màu trắng, óng ánh và xoăn từng cụm, phủ dày từ chỏm đầu đến tận các ngón chân – trông nó giống hệt một con cừu. Khi nó nằm im, rất nhiều người tưởng nó là một con chó nhồi bông. Suku xinh đẹp như thế, tiên nhiên ai cũng muốn vuốt ve. Rất nhiều người bị bề ngoài của nó đánh lừa, nhưng chuyện đó tôi kể sau.
Như đã nói, thằng suku bây giờ trông bảnh bao, nhưng đã bắt đầu ục ịch. Lý do thì ai trong nhà cũng có thể chỉ ra: Suku không những ăn nhiều mà khẩu vị của nó có thể dung nạp mọi thứ thức ăn, mọi loại mùi vị. Những con chó khác, như con Haili con Pig, con Êmê và cả tôi nữa chỉ ăn những thứ gì mình thích. Suku thì khác. Nó ăn cơm, ăn xương, ăn bánh, ăn kẹo, ăn mọi thứ trái cây, nói chung thứ gì dạ dày tiêu hóa được là nó không bao giờ từ chối. Có vẻ như nó có thể nói “không” với tình yêu chứ nhất định không bao giờ nói “không” với thức ăn.
Chị Ni đặt cho nó biệt danh là “cỗ máy nghiền”.Thay thế sự khâm phục bằng sự ghen tị thường là không giải quyết được gì, ngoài việc sự ghen tị sẽ quay lại đầu độc và thôn tính chính mình.
Anh Guillaume sợ Suku, không dám rượt. Nó cắn anh, anh vọt ra ngoài, đóng sập cửa lại. Rồi anh đứng phía ngoài, thằng Suku đứng phía trong, hai bên chửi qua chửi lại qua tấm cửa lưới. Anh chửi bằng tiếng Pháp, thằng Suku chửi bằng tiếng chó, không biết có ai hiểu ai không mà cả hai đều sùi bọt mép, trông rất hăng. Sau lần đó, tôi không thấy anh Guillaume tới nhà chơi nữa.Đối với một con cún, bị nhốt trong phòng tắm trong vòng hai tiếng đồng hồ là một điều gì đó kinh khủng, càng kinh khủng hơn khi con cún đó tên là Suku. “Nỗi nhớ con người” bén rễ trong lòng Suku sâu xa đến mức ở nhà một mình đối với nó là một sự đày ải. Vắng mặt con người, bên cạnh lúc đó lại không có con chó nào khác làm bạn, nó lập tức bị nỗi sợ vô hình tóm lấy. Nó cảm thấy cô độc và hoang mang. Tâm hồn nó trở nên mong manh, bất an và tiếp theo là hàng loạt những hành vi xuẩn ngốc. “Phá phách đối với Suku là một cách giải tỏa tâm lý đó mẹ”, vào ngày nó biến ngôi nhà ngăn nắp thành một mớ hỗn độn chị Ni đã nói như thể để bào chữa cho nó.
Êmê không có được sức vóc vạm vỡ của thằng Suku, cũng không sở hữu được hàm răng sắc và sự nhanh nhẹn của con Haili. Nhưng nó có một thứ không phải con chó nào cũng có: đó là nguyên tắc sống. Nói ngắn gọn là nó không muốn cai trị ai và không muốn ai cai trị mình.
Tôi từng thấy những ông bụng béo khổ sở mỗi khi cúi xuống cột dây giày, những bà bụng bự thở dốc khi phải leo lên các bậc thang. Trọng lượng một con người hay một con chó đề giống nhau ở chỗ mỗi khi vượt quá mức cho phép, lập tức trở thành một nhà máy sản xuất những phiền toái. Mọi sinh hoạt thường nhật đâm ra bất tiện và những người quá béo thường khổ sở vì phải suốt ngày hầu hạ bản thân mình.
Bạn đã bao giờ buồn chưa?
Có phải trên đời có hằng trăm lý do dẫn dắt ta đến nỗi buồn?
Có phải cuộc đời một con người cũng như một con chó có hàng trăm lần bị nỗi buồn ném đá?
Nhưng không nỗi buồn nào có thể so sánh với nỗi buồn khi ta sắp mất đi một người thân. Đó là loại nỗi buồn không thể đem đóng gói rồi giấu vào một góc khuất nào đó trong vỏ não. Nó luôn tan chảy ra và len lỏi vào mọi khe hở trong tâm hồn bạn. Nó khiến bạn không làm gì vẫn thấy kiệt sức từng giờ từng phút từng giây.Nhìn chung, xã hội loài chó cũng không khác lắm xã hội loài người. Bọn tôi có hiếp đáp, có phản kháng, có chiến tranh, có vui đùa, có sầu bi, có tranh giành, có manh động, có sám hối. Rất nhiều máu, và cũng rất nhiều nước mắt thấm ướt cuộc đời năm đứa tôi.
So với con người, bọn tôi tốt những cái tốt của họ và khi xấu bọn tôi giống như bản sao của họ – như thể cả hai cùng nhiễm một thứ virus. Nhưng khác với con người, bọn tôi bao giờ cũng kịp giải quyết những vấn đề của mình trước khi nó mưng mủ và trở thành bất trị.Nói chung, tôi là con chó đáng chán. Tự tôi cũng thấy như thế.
Những người trong nhà có lẽ cũng thấy giống như tôi nên ai nấy đều yêu tôi – như yêu một con chó bị thiệt thòi.
Nhưng cũng nhờ sống thu mình lại, ánh mắt tôi được trải rộng hơn. Tôi để ý quan sát những con chó khác thấy tụi nó thật thú vị, đặc biệt hình ảnh con Êmê ngậm giỏ hoa chạy đến chỗ ba chị Ni ngồi mới đây thôi đối với tôi giống như một biểu tượng sinh động của lòng biết ơn về cuộc sống tươi đẹp mà con người đã mang lại cho chúng tôi một cách hào phóng và tràn đầy yêu thương, tất cả khiến tôi bỗng nảy ra ý định kể lại những gì tôi đã chứng kiến (và còn nhớ được) từ bé đến giờ.
Đó là lý do câu chuyện này ra đời.
Trích đoạn – Chương 1 Suku thiên thần
Suku là một thằng cún nói chung ai nhìn cũng thích.
Đôi mắt tròn, đen lay láy, ngây thơ ngơ ngác, mỗi khi nhin ai là khiến người ta phải động lòng.
Cún là theo thói quen hồi bé, chứ thật ra chúng tôi đã sống bên nhau nhiều năm rồi, tóm lại đã qua tuổi vị thành niên từ lâu.
Dù vậy, so với thời niên thiếu bộ dạng của thằng suku không thay đổi là mấy. Nó chỉ có béo lên vì ăn nhiều quá.
Suku có đôi tai dài. Lông nó màu trắng, óng ánh và xoăn từng cụm, phủ dày từ chỏm đầu đến tận các ngón chân – trông nó giống hệt một con cừu. Khi nó nằm im, rất nhiều người tưởng nó là một con chó nhồi bông. Suku xinh đẹp như thế, tiên nhiên ai cũng muốn vuốt ve. Rất nhiều người bị bề ngoài của nó đánh lừa, nhưng chuyện đó tôi kể sau.
Như đã nói, thằng suku bây giờ trông bảnh bao, nhưng đã bắt đầu ục ịch. Lý do thì ai trong nhà cũng có thể chỉ ra: Suku không những ăn nhiều mà khẩu vị của nó có thể dung nạp mọi thứ thức ăn, mọi loại mùi vị. Những con chó khác, như con Haili con Pig, con Êmê và cả tôi nữa chỉ ăn những thứ gì mình thích. Suku thì khác. Nó ăn cơm, ăn xương, ăn bánh, ăn kẹo, ăn mọi thứ trái cây, nói chung thứ gì dạ dày tiêu hóa được là nó không bao giờ từ chối. Có vẻ như nó có thể nói “không” với tình yêu chứ nhất định không bao giờ nói “không” với thức ăn.
Chị Ni đặt cho nó biệt danh là “cỗ máy nghiền”.
Tôi đã từng nhìn thấy những người béo phì. Họ đi đứng rất khó khăn. Có người phải dùng một thứ trông giống như xe lăn để di chuyển vì họ không thể tự nhấc mình lên được.
Thằng Suku chưa đến mức như thế nhưng những ngày gần đây nó rất lười hoạt động. Suốt ngày nó chỉ làm hai chuyện: nằm và thở.
Có lần tôi nhìn thấy chị Ni đặt cục xương trước mặt nó. Nếu như trước đây, Suku sẽ bật ngay dậy trên bốn chân, gừ gừ trong cổ họng để cảnh báo bọn tôi không được tranh giành và lập tức vồ lấy món ăn ưa thích.
Lần này thì nó cứ nằm trơ ra đó, không buồn động đậy và trông cái cách nó đưa mắt nhìn cục xương một cách vô vọng tôi có cảm tưởng khảng cách từ mõm nó đến cục xương còn xa hơn khoảng cách từ cục xương đến mặt trăng.
Thằng Suku mãi vẫn không buồn chồm dậy. Nó cứ nằm yên một chỗ, thè lưỡi một cách lười nhác để liếm cục xương. Dĩ nhiên nó chỉ đánh lưỡi vào khoảng không.
Chị Ni lặng lẽ quan sát nó một lúc, cuối cùng chị lắc đầu thở dài và đành phải làm cái chuyện mà tôi nghĩ chị không muốn làm chút nào là cúi người đẩy khúc xương đến sát mõm Suku.
Không chỉ chị Ni lắc đầu khi chứng kiến cảnh gai mắt đó. Ngay cả tôi, tôi cũng lắc đầu với thằng Suku luôn.
Một đứa béo phì như thằng Suku lẽ ra không nên tọng thức ăn vào miệng một cách vô tội vạ.
Thế nhưng nó rất hay xin ăn. Và chị Ni lại rất chiều cái thói ham ăn của nó.
Nó thường xuyên chồm lên chân chị Ni khi chị ngồi trong bàn ăn. Nó chỉ chồm chồm vậy thôi chứ một đứa nặng nề như nó không thể đứng lâu trên hai chân sau như bọn tôi được. Nó chồm lên, cào cào vào chân chị Ni, rồi lại rơi xuống. Nó lặp đi lặp lại động tác đó nhiều lần, cốt để đánh động cho chị Ni biết là nó muốn gì.
Nếu Pig, Êmê hay tôi giở cái tròng xin ăn đó ra thế nào cũng bị chị Ni mắng té tát. Nhưng thằng Suku là ngoại lệ, không phải vì nó là con giống đực duy nhất trong nhà mà vì đôi mắt ngây thơ thánh thiện của nó mỗi khi ngước nhìn ai là lập tức khiến người đó thấy lòng mình mềm nhũn. Khi đôi mắt thằng Suku ánh lên vẻ van xin, tôi chắc chắn không ai trên cõi đời này có thể từ chối nó.
Suku có vẻ ý thức được điểm mạnh của mình và nó thường xuyên tận dụng ưu thế đó để vượt qua những rào cản đạo đức hòng kiếm ăn.
Tất nhiên tôi cũng bắt gặp mình ghen tị khi Suku được chị Ni biệt đãi, nhưng tôi không hề tìm cách nói xấu nó hay làm cho cuộc đời nó tệ đi – như cách người ta vẫn hay đỗi xử với nhau.
Nhiều năm về trước thằng Suku không vậy. Nó mới đổ đốn ra gần đây thôi.
Hồi còn trẻ, Suku vẫn được coi là một quý ông lịch lãm, thường xuyên được chị Ni ngợi khen và đem ra làm gương cho bọn tôi.
Hồi đó, Suku cũng ham ăn như bây giờ nhưng nó luôn biết cách kiềm chế. Trong khi bọn tôi nhảy chôm chôm lên ghế để xin ăn thì nó ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, chỉ đưa mắt nhìn.
Chị Ni nói:
– Tụi em nhìn Suku mà học tập kìa! Nó có chết đói chết khát như tụi em đâu!
Bọn tôi quay nhìn Suku, sửng sốt thấy trước mắt nó là một vũng nước nhớp nháp.
Đó là nước bọt của nó.
Hóa ra nó còn chết đói chết khát hơn cả bọn tôi.
Tôi biết thành ngữ “thèm chảy nước dãi”. Và tôi từng trải qua tình cảnh đó. Khi thèm ăn thứ gì, nước bọt trong miệng tôi ứa ra đầy chân răng. Nhưng ứa nhiều đến mức nhễu nhão và đọng thành vũng như thằng Suku thì quả tình tôi mới thấy lần đầu.
Chị Ni cuối cùng cũng phát hiện ra “thảm cảnh” đó.
Chị cúi xuống bế thằng Suku lên tay, ân cần đút thức ăn vô mõm nó, nững nịu:
– Tội em quá!
Bây giờ, trong khi hầu hết bọn tôi bỏ được cái tật xấu xin ăn thì thằng Suku lại đi ngay vào cái vết xe đổ trước đây của bọn tôi.
Như tôi đã nói ở trên, vẻ mặt thiên thần của nó đủ sức lay động những trái tim sắt đá nhất. Và Suku cứ tỉnh bơ kiếm ăn theo cách đó.
Thật là không công bằng, nhiều lúc tôi nghĩ, khi cũng hành vi đó nhưng nếu do bọn tôi làm thì bị mắng là vô văn hóa, còn thằng Suku làm thì không ai nói gì. Con người ta nói chung là hành xử rất cảm tình, vì vậy có lẽ không thể có cái gọi là công bằng tuyệt đối trên cõi đời này.
Trò xin ăn của thằng Suku chỉ bị từ chối vào cái ngày chị Ni nhận ra tình trạng béo phì của nó đã chạm mức báo động khi chị phát giác nó không thể trèo lên bậc tam cấp quen thuộc nằm giữa phòng khách và phòng ăn.
Cái bậc tam cấp đó, lúc bình thường Suku chỉ nhảy phóc một cái là qua gọn gàng. Bây giờ, cứ nhảy lên là nó lại tụt xuống, cả chục lần như vậy. Dĩ nhiên cuối cùng thì nó cũng ì ạch trèo qua được, nhưng chứng kiến cái cảnh nó chinh phục cái bậc thềm thấp lè tè đó vất vả còn hơn các nhà thám hiểm chinh phục đỉnh Everest, chị Ni nhận ra chị cần phải cứng rắn với nó hơn.
Từ hôm đó, các khẩu phần ăn của Suku bị tiết chế tối đa.
Nó chỉ còn được gặm các loại xương và ăn các hạt chế biến sẵn dành cho vật nuôi. Các thức ăn có bột và có đường bị cấm tiệt.
Thằng Suku những ngày đầu còn ủng ẳng phản đối nhưng trước sự kiên quyết của chị Ni, rốt cuộc nó đành phải chấp nhận chế độ ăn kiêng bắt buộc.
Bên cạnh đó, chị Ni còn vạch ra cho nó một chương trình vận động để giảm cân.
Anh Nghé, anh họ của chị Ni, được giao nhiệm vụ dắt Suku đi dạo mỗi tuần ba lần vào buổi chiều. Cũng chẳng đi đâu xa, chỉ là đi lòng vòng các con đường bao quanh nhà thôi.
Hôm đầu tiên, anh Nghé đeo vào cổ Suku một cái vòng được nối với một sợi dây dài rồi dắt nó ra khỏi nhà.
Thoạt đầu thằng Suku có vẻ ngập ngừng nhưng khi đi được một quãng trông nó hào hứng hẳn. Nó tung tăng trên bốn cẳng chân, lạng bên này lách bên kia khiến anh Nghé phải kéo căng sợi dây để nó không phóng xuống lòng đường.
Bọn tôi đứng ở trong sân xúm xít nhìn theo, tò mò và ghen tị.
Thằng Suku về nhà theo cách không ai ngờ tới.
Khi nghe tiếng kéo khóa cửa, bọn tôi chen lấn nhào ra và dựng hết cả mắt lên khi thấy anh Nghé đang bế thằng Suku nằm lả trên tay. Suku lúc này trông như một con chó nặn bằng bột: lưỡi thè ra, bốn chân thõng xuống còn mắt thì nhắm nghiền.
– Suku bị sao thế? – Chị Ni lo lắng hỏi.
Anh Nghé cười:- Nó có bị sao đâu. Đi được nửa đường, nó nằm bẹp, không chịu đi nữa. Thế là ảnh phải bế nó về.
Thằng Suku làm mất mặt bọn tôi quá.
Ai đời một con chó lại không bằng một con người.
Đã thế, về nhà chui xuống gầm bàn nằm thở dốc một lát, Suku bắt đầu nôn. Nó nôn thốc nôn tháo, lưng cong vòng và từ mõm nó tuôn ra đủ thứ màu sắc: xanh, đỏ, tím, vàng.
Chả biết nó ăn gì mà có cảm giác nó đang nôn ra một dải cầu vồng.
Thằng Suku hồi trước là một đứa rất oách.
Tất cả bọn tôi đều sợ nó mặc dù Suku không cắn xé hay cào cấu như những con chó khác.
Mỗi lần có va chạm, nó dùng thân hình lực của nó lưỡng ép chúng tôi vào vách hoặc vật ngửa bọn rôi ra và nằm đè lên khiến bọn tôi muốn ngạt thở.
Nó to con nhất bọn, lông dày nhất bọn, khỏe nhất bọn: khi nó giở môn đấu vật ra là bọn tôi đầu hàng.
Hồi đó con Haili có lần trèo lên ghế chơi, khi nhảy xuống Haili mắt nhắm mắt mở không quan sát kỹ nên đáp ngay chóc xuống chỗ thằng Suku nằm, suýt chút nữa đã đạp trúng thằng này. Lúc phát hiện ra tình huống nguy hiểm đó con Haili “đứng hình” luôn. Nó sợ đến mức không dám nhúc nhích, cứ giữ nguyên tư thế ba chân chạm đất, một chân trên không một lúc lâu – trông giống hệt những pho tượng người ta hay đặt ngoài quảng trường.
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Đến khi thấy Suku không có phản ứng gì, Haili mới khẽ khàng đặt nốt chân kia xuống rồi rón rén rời đi chỗ khác.
Kỷ niệm giữa tôi và Suku diễn ra theo kiểu khác, ít đau tim hơn, nhưng cũng cho thấy tôi sợ Suku đến mức nào.
Lúc đó tôi chưa biết Suku thuộc giống chó có tìm cảm quyến luyến đặc biệt với chủ. Thời gian sau này, vào những dịp gia đình chị Ni đi chơi xa tôi để ý thấy thằng Suku ăn rất ít, có bữa không ăn, chỉ uống nước suông, người gầy tọp đi.
Hồi tôi mới về đây, tối nào cũng thấy thằng Suku ngồi dưới chân cầu thang ngước cổ nhìn lên phòng ngủ của gia đình chị Ni ở tầng trên. Nó ngồi suốt đêm như vậy, kiên trì và bất động – như một con chó đá.
Sau này thì tôi mới biết thằng Suku mắc chứng “nhớ con người”. Còn lúc đó tôi cứ tưởng nó đang chầu chực gì đó nên tò mò đến gần nó, cũng ngồi xổm trên đuôi, ngước cổ nhìn lên cầu thang.
Tôi cứ nhìn như vậy, chờ đợi trong nỗi thấp thỏm mơ hồ, hy vọng sẽ có một cái gì bất chợt hiện ra – một thỏi xúc xích hay một cái xương gà chẳng hạn.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Ngước lâu mỏi cổ, tôi quay nhìn thằng Suku ra ý hỏi nhưng nó chẳng thèm để ý gì đến tôi, cứ đăm đăm chong mắt lên các bậc cầu thang.
Suku không nhìn tôi nhưng khi tôi chán quá, nhúc nhích chân định bỏ đi thì nó phát ra một tiếng gầm khe khẽ trong cổ họng. Thế là tôi vội vàng thu chân lại, liếc nó vẻ thăm dò nhưng nó vẫn tỉnh bở giữ nguyên cái tư thế đơn điệu chán ngắt mà tôi nhìn thấy từ đầu hôm.
Suốt nhiều đêm liền, tôi ép mình ngồi cạnh thằng Suku, ngước cổ lên nhìn tầng trên mà chẳng biết để làm gì, y như thực hiện một nghi thức tôn giáo.
Trong thời gian đó, tụi Êmê, Haili và Pig chưa về, trong nhà chỉ có mỗi tôi và thằng Suku nên tôi không thể chia sẻ gánh nặng với ai được.
Nhiều lúc tôi chỉ mong rằng thằng Suku gục xuống do mệt mỏi hay do buồn ngủ để tôi có thể nằm nghỉ ngơi một chút, nhưng nó giống như một con chó được đúc bằng nghị lực khiến tôi muốn gãy cổ với nó luôn.
Cuộc sống của tôi chắc sẽ trôi qua trong tột cùng khổ sở nếu một lần nọ mẹ chị Ni không tình cờ phát hiện hai đứa tôi ngồi chầu suốt đêm dưới chân cầu thang khi nửa khuya bà mở cửa bước xuống nhà bếp.
Từ đêm đó, bà mang chăn gối ra ngủ ở lan can để thằng Suku có thể nhìn thấy bà. Quả thật, từ khi cảm nhận được mẹ chị Ni đang ở gần đó, hít thở chung một bầu không khí với nó, tóm lại là sống chung một không gian với nó, thằng Suku mới tự cho phép mình chìm vào giấc ngủ.
Còn tôi, dĩ nhiên tôi vô cùng biết ơn mẹ chị Ni. Nếu bà không từ bỏ chăn êm nệm ấm để ra ngủ trên mặt sàn gỗ cứng và lạnh để thằng Suku yên lòng thì không biết bao giờ tôi, một bản photocopy bất đắc dĩ của nó, mới được giải thoát khỏi chuyện rắc rối này.
Nỗi nhớ con người của Suku gây ra lắm phiền toái cho gia đình chị Ni.
Mọi người yêu thương nó cũng như ngán ngẩm nó. Lúc nào nó cũng đòi hỏi phải có người bên cạnh. Không được thỏa mãn thì nó phản ứng: hồi bé thì rên ư ử nghe phát mệt, bây giờ thì nó sủa ăng ẳng nghe phát điên.
Khi ba chị Ni, hay mẹ chị Ni hay chị Ni đi đâu về là nó xông ra trước tiên. Thực ra thì không chỉ mỗi nó chạy ra đón chủ, nhưng nó vừa chạy vừa sàng qua sàng lại thân hình to đùng của nó để cản đường đứa khác. Đến khi cả bọn vẫy đôi rối rít và mừng rỡ chồm lên chân chủ thì Suku thể hiện “nỗi nhớ con người” của nó một cách quá khích bằng cách vừa chồm vừa đái tồ tồ như thể nó đang giấu dưới bụng một vòi phun tự động.
Ba chị Ni nhăn mặt:
– Gớm cái thằng này! Làm như vòi nước của nó bị hỏng khóa hay sao vậy!
Mẹ chị Ni thở dài:
– Chiếc quần em mới mặc là phải giặt nữa rồi.
Chị Ni bênh nó:
– Thần kinh Suku yếu đó mẹ. Nó không có khả năng kiềm chế.
Chị Ni cúi xuống xoa đầu nó:
– Chị nói đúng không, Suku!
Có lẽ thằng Suku công nhận chị Ni nói đúng. Cho nên nó khoái chí tè thêm một phát nữa vào chân chị Ni.
Tôi thì không tin thằng Suku có thần kinh yếu.
Nó là đứa đái bậy nổi tiếng chứ đâu chỉ đái trong lúc mừng chủ.
Ai đem một món đồ mới nào về nhà, nếu lơ đễnh đặt dưới nền gạch thế nào Suku cũng xán lại, nhấc chân đái lên món đồ đó, bất kể vali quần áo, túi sách hay bịch đựng thức ăn. Những tờ báo ba chị Ni đặt mua hàng ngày cũng rơi vào tình trạng tệ hại đó. Khi người bán báo tuồn báo qua khe cửa vào mỗi sáng sớm, nếu ba chị Ni không kịp chạy ra nặt lên thế nào Suku cũng biến các tờ bào đó thành một thứ ướt đẫm, khai rình, dính bết vào nhau.
Cuối cùng, ba chị Ni phải mua một cái giỏ treo đằng trước cửa, tuốt trên cao, để người bán báo bỏ báo vào đó.
Đã bao nhiêu lần mẹ chị Ni phát cáu vì thói xấu này của Suku.
Chị Ni lại tìm cách bào chữa cho nó:
– Nó “đánh dấu chủ quyền” đó mẹ.
– Thằng này nó hư chứ “đánh dấu chủ quyền” gì! Bàn thờ ông địa đặt trước cửa nhà cả năm nay rồi, việc gì mà ngày nào nó cũng “đánh dấu”?
Thằng Suku quả có thành tích lẫy lừng đó thật. Hôm nào nó cũng lơn tơm lại chỗ bàn thơ ông địa và ông thần tài, uống sạch nước trong dãy cốc nhỏ đặt trước hai ông. Sau khi làm ngã vài chiếc cốc, nó ghếch chân lên bàn thờ, đái xè xè.
Bàn thờ ông địa hay gốc cây, đối với nó chẳng có gì khác nhau.
Ông địa và ông thần tài nhà chị Ni cũng hiền quá. Nếu là tôi, tôi sẽ ểm bùa cho cái vòi nước của nó sưng vù và tắc tị cho nó sợ chơi.
Dần dần thằng Suku cũng thích nghi được với những chuyến đi dạo. Nó không còn phản đối chương trình thể dục bằng cách ăn vạ giữa đường và anh Nghé không còn phải ẵm nó về nhà vào cuối buổi chiều nữa.
Sau một tuần, người nó gọn lại, đã có thể nhảy lên bậc thềm ngăn giữa phòng khách và phòng ăn.
Sau mười ngày, Suku đã nhảy được lên ghế, rồi từ ghế nhảy lên bàn ăn và ngốn ngấu tất cả các thứ bày trên đó, kết quả là nó làm vỡ một cái chén và hai cái đĩa, trước khi nhảy xuống còn kịp làm vỡ thêm cái lọ đựng tương ớt yêu quý của ba chị Ni.
Nhưng nó không bị la rầy, vì nó là Suku thiên thần. Và vì sự manh động của nó chứng tỏ kế hoạch giảm cân đã có kết quả vượt ngoài mong đợi của mọi người.
Tục ngữ đúc kết “yêu nên tốt, ghét nên xấu” quả không sai. Khi yêu một ai đó, con người ta có khuynh hướng chỉ nhìn thấy mặt tốt, mặt tích cực của người đó và bỏ qua những điểm trừ nào đó.
Thằng Suku nhảy lên bàn quậy tưng, vậy mà giữa tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng chẳng vang lên một lời trách mắng nào.
Chỉ có tiếng reo phấn khích của chị Ni:
– Suku nhảy lên bàn được rồi nè mẹ!
Hiển nhiên là bọn tôi rất bất bình về điều đó. Thậm chí có lúc tôi mơ hồ nhú lên trong lòng cảm giác ghét bỏ với thằng Suku.
Nhưng cảm đó chỉ thoáng qua thôi.
Vì ngoài chuyện được nuông chiều, Suku xét ra cũng không làm điều gì quá đáng với bọn tôi.
Và khi bắt gặp cái cảnh nó mút và nhai nát que kem, tôi bỗng thấy tội nghiệp nó.
uku bị buộc kiêng đường nên dĩ nhiên nó không được ăn kem. Que kem đó là của con Haili.
Thằng Suku đứng từ xa nhìn Haili ăn kem, mắt hau háu còn mõm thì tươm đầy nước bọt.
Đến khi con Haili ăn xong, vứt cái que gỗ ra đất bỏ đi, thằng Suku lật đật chạy lại vớ lấy cái que, mút lấy mút để chút chất ngọt còn sót. Vẫn chưa đã thèm, nó ngấu nghiến nhai cả cái que.
Nếu chị Ni không phát hiện kịp và giằng cái que ra khỏi mõm nó, chắc nó phải đi bệnh viện để cấp cứu rồi.
Thằng Suku thỉnh thoảng hay cắn người.
Nhà chị Ni phát khổ với nó về chuyện này.
Khác tới nhà chơi, thấy Suku đáng yêu quá, không ai kềm được ước muốn vuốt ve.
Thoạt đầu, Suku để mặc cho khách nựng nịu, còn giương đôi mắt trong veo thánh thiện long lanh ngước nhìn khách.
Khách mê tơi, càng mơn trớn dữ.
Đúng vào lúc khách đang lâng lâng, Suku bất thần nhe nanh đớp một phát vào bàn tay đang mải mê âu yếm kia.
Nạn nhân của thằng Suku nhẹ thì lõm dấu răng, nặng thì máu chảy đỏ lòm.
– Ôi, cha mẹ ơi!
– Ối, con chó này làm sao thế này?
– Ây da! Tao nựng mày chứ có làm gì mày đâu mà mày cắn tao!
Từ khi thằng Suku phát hiện ra răng không chỉ dùng để nhai thức ăn, những tiếng là hoảng, những tiếng kêu thảng thốt của các nạn nhân của nó có thể chép kín một cuốn sổ dày.
Thêm một cuốn sổ cũng dày không kém để chép những lời rối rít xin lỗi của ba mẹ chị Ni.
Tôi nhớ có lần ông thợ điện đến nhà sửa cầu chì.
Khi ông vừa bước vào cửa, mẹ chị Ni đã cẩn thận thông báo cho ông biết Suku là con chó hay cắn bậy, dặn ông không nên vuốt ve nó.
Ông thợ điện y lời, suốt buổi không dám đến gần thằng Suku.
Nhưng khi ông sửa xong, đang ngồi đằng bàn uống nước thì Suku mon men lại gần, nhẹ nhàng gối đầu lên chân ông.
Nhớ lời cảnh báo của mẹ chị Ni, ông nín thở ngồi im, bụng nơm nớp.
Ngồi bất động một lát thấy Suku sao thân thiện ngoan hiền quá, chẳng giống chút gì với những lời chủng nhà nói, từng cụm lông trắng xoăn tít như lông cừu của nó càng nhìn lại càng mê, thế là ông đánh bạo đưa tay khẽ vuốt lên đầu nó.
Như thông lệ, thằng Suku đang vô cùng ngoan ngoãn dễ thương đó lập tức trở mặt khi bản tay ông thợ điện chạm vào nó. Nó quay ngắt đầu lại, bất ngờ cắn vào tay ông.
Cũng may là ông thợ điện vẫn có ý đề phòng. Ông rụt nhanh tay lại, tránh được cú đớp. Nhưng hồn vía đã lên mây, ông hấp tấp quơ vội túi đồ nghề trên bàn, co giò phóng thục mạng.
Thằng Suku rượt ông thợ điện ra tới tận ngoài đường nhưng ông đã kịp nhảy lên xe, rồi máy vọt đi.
Nếu là tôi, đuổi không kịp người ta thì thôi. Cáu lắm thì sủa ăng ẳng vài tiếng cho hả tức rồi quay trở vào nhà. Nói chung con chó nào cũng hành xử như vậy.
Nhưng Suku là con chó đặc biệt. Thấy ông thợ điện chạy mất, nó bực quá. Không biết làm sao cho hết bực, nó hầm hầm đảo mắt nhìn quanh, thấy cô Oanh bán bánh mì đang đứng gần đó, thế là nó chạy tới đớp vào chân cô một phát.
– Í, í, con chó này! – Cô Oanh giật mình, thét be be – Sao con cắn cô? Hằng ngày cô vẫn cho con ăn bánh mì mà!
Cô Oanh ngạc nhiên về thằng Suku. Nhưng tôi thì chẳng ngạc nhiên chút nào.
Sống chung nhà với Suku lâu năm, tôi từng chứng kiến những cú ra đòn khó đỡ của nó. Nó không chỉ căn người lạ mà khi nổi hứng lên nó săn sàng tấn công cả người quen.
Cô Hà là bạn thân với gia đình chị Ni, tuần nào cũng ghé chơi. Mỗi lần ghé, cô không quên đem quà cho bọn tôi.
Mỗi lần cô đem tới một túi bánh. Chia ra, cho bọn tôi mỗi đứa được ba cái.
Cô cho từng đứa ăn. Khổ nỗi, bốn đứa tôi ăn thì không sao, đến thằng Suku thì có chuyện.
Cô chìa bánh cho nó ăn từng cái một. Nó lần lượt ăn hết ba cái, vừa ăn vừa ngoáy tít đuôi, ra vẻ biết ơn cô hà lắm lắm.
Cho Suku ăn xong, cô Hà quay sang trò chuyện với mẹ chị Ni.
Trong khi bọn tôi tản đi chỗ khác thì Suku vẫn ngồi chầu chực dưới chân cô. Có lẽ nó vẫn còn thòm thèm, thôi thấy nó cứ thè chiếc lưỡi đỏ hỏn ra liếm mép.
Tất nhiên bọn tôi biết túi bánh đã hết. Thằng Suku cùng biết rõ điều đó. Nhưng có lẽ nó thèm quá hóa bực. Bực cô Hà tại sao chỉ đem tới một túi bánh mà không phải là … mười túi. Tôi đoán vậy, vì bất thình lình nó chồm lên đớp một phát vào bàn tay cô hà lúc đang gác trên đầu gối – bàn tay vừa rồi đã đút bánh cho nó ăn.
Lần đó, cô Hà giận thằng Suku suốt một tuần.
Anh nghé còn thân thiết với thằng Suku hơn cả cô Hà.
Những ngày gần đây, anh là người thường xuyên dắt nó đi dạo.
Cứ nghĩ với tình cảm thắm thiết đó, Suku sẽ không bao giờ xem anh là đối tượng để thử độ cứng của răng.
Vậy mà hôm nào anh Nghé ngồi ăn cơm vô tình quơ chân trúng phải đầu nó, nó không ngận ngại tặng anh một cú đớp.
Biết mình có cái tật xấu đó, lẽ ra tới giờ cả nhà ngồi vào bàn ăn, thằng Suku nên lảng đi chỗ khác cho thế giới yên bình. Đằng này, nó cứ rúc dưới gầm bàn, đầu gối lên hai chân trước, đặc biệt lúc nào cũng quay về phía anh Nghé, chỉ đợi anh lơ đễnh chạm vào nó là nó sinh sự.
Có lần bị nó căn đau quá, anh Nghé nổi điên cầm dép rượt nó chạy vòng vòng.
Nhưng Suku vẫn chứng nào tật nấy: hôm sau đó nó lại chui xuống gầm bàn trong giờ ăn mai phục ngay chân anh Nghé.
Đại khái thằng Suku giống hệt một quả mìn điên, chẳng biết nổ lúc nào và nổ vào ai. Từ khi biết sự thật phũ phàng đó, anh Nghé đành ngồi thu chân lên ghế, mặc dù ngồi trong tư thế đó khó mà nói con người ta có thể mô tả được món mình đang ăn có mùi vị gì.
Có khá nhiều nạn nhân của thằng Suku là người nước ngoài. Chú Peter người Ý chồng dì Út, anh Guillam người pháp chồng chị Bùm, chú William người Mỹ bạn của ba chị Ni khi tới nhà chơi đều bị thằng Suku để lại không ít kỷ niệm trên bắp chân.
Chú Willam đi hà nội làm phim, về Sài Gòn ở chơi nhà chị Ni một tuần.
Hôm đầu tiên, chú xách ba lô lên phòng tắm rửa thay đồ, lúc trở xuống nhà, mẹ chị Ni sực nhớ, dặn:
– Em coi chừng con chó màu trắng nhé. Đừng đụng vào người nó. Nó hay cắn sảng lắm đó.
Chú William cười méo xẹo:
– Dạ, nó cắn em rồi chị.
Chịu thua thằng Suku luôn!
Nhưng chú William coi đó là chuyện nhỏ. Chú thuộc loại người không sợ chó, thậm chí là mê chó.
Chỉ có chú Peter là hay nổi điên với Suku. Cũng giống như anh Nghé, chú từng đuổi thằng Suku chạy quanh nhà vì nó hay cao hứng cắn chú vào lúc chú đang thấy đời đẹp nhất.
Anh Guillaume sợ Suku, không dám rượt. Nó cắn anh, anh vọt ra ngoài, đóng sập cửa lại. Rồi anh đứng phía ngoài, thằng Suku đứng phía trong, hai bên chưa qua chửi lại qua tấm cửa lưới.
Anh chửi bằng tiếng Pháp, thằng Suku chửi bằng tiếng chó, không biết có ai hiểu ai không mà cả hai đều sủi bọt mép, trông rất hăng.
Sau lần đó, tôi không thấy anh Guiillaume tới nhà chơi nữa.
Nhớ dạo gia đình chuyển sang chỗ ở mới, trông mẹ chị Ni lo lắng đến mất ngủ.
Căn nhà cũ nằm ở tầng lầu của một chung cư, chỉ có khác tới nhà mới bị thằng Suku “hỏi thăm sức khỏe”
Chỗ mới nằm dưới tầng trệt, lại ngay khu buôn bán. Trên vỉa hè đằng trước nhà, bên trái là cô Oanh bán bánh mì, bên phải là cô Thảo bán trái cây, khách khứa từ cao ốc văn phòng đối diện kéo sang nườm nượp.
Tất nhiên ngày nào bọn tôi cũng rủ nhau mon men ra phía trước ngắm người xe qua lại. Thế là danh sách nạn nhân của thằng Suku nhanh chóng được bổ sung những tên tuổi mới.
Khoảng sân nhỏ trước nhà được ngăn cách với vỉa hè bởi một cánh cửa gỗ ghép bằng những chấn song. Khe hở giữa các chấn song đủ nhỏ để bọn tôi không chui ra ngoài được nhưng lại đủ lớn để người bên ngoài có thể thò tay vào trong nựng nịu thằng Suku. (Thật oái oăm, bọn tôi năm đứa nhưng người ta chỉ thích vuốt ve thằng nguy hiểm này).
Không nói thì ai cũng biết: những bàn tay bất hạnh đó khi thò vào thì đẹp đẽ phẳng phiu lúc rút ra thì dẫu răng lồi lõm.
Nghe hoài những tiếng “ối”, “à”, “ái chà”, “ui da”, mẹ chị Ni rầu quá, nói với cô Thảo và cô Oanh:
– Tụi em nhớ dặn khách đừng vuốt ve Suku nữa.
Ba chị Ni bảo:
– Chắc phải in tờ giấy liệt kê danh sách nạn nhân của thằng Suku rồi
đeo lên cổ nó để thiện hạ cảnh giác.
Chị Ni nheo mắt:
– Có cần in hai cột không ba? Cột bên nay là nạn nhân quốc nội, cột bên kia là nạn nhân quốc tế!
Nói cho đúng ra, thằng Suku không phải là chó dữ.
Năm mươi phần trăm những cú táp của nó là những cú táp dữ, không trúng ai.
Số còn lại lực táp không mạnh. Thỉnh thoảng nó mới làm người ta đau, phần lớn chỉ làm người ta giật mình hay hoảng sợ.
Mẹ chị Ni bảo thằng Suku hồi bé không vậy. Hồi bé nó là một con cún ngoan. À không, bây giờ nó vẫn ngoan, chỉ mỗi tội hơi “tưng tửng”.
Tại sao nó “tưng tửng”? Theo như những gì mẹ chị Ni kể với cô Hà mới đây thì hồi Suku còn bé có một lần anh Nghé nhốt nó trong phòng tắm khi cả nhà đi vắng. Sở dĩ phải nhốt nó là để nó khỏi phá phách vì trước đó nó từng quậy tưng khi ở nhà một mình. Trong vòng một buổi sáng, nó kịp cắn xé tất cả những gì có thể cắn xé: giày dép, sách báo, áo quần, kéo cả chăn trên giường xuống đất và moi ruột mọi cái gối mà nó vớ được. Kinh hoàng nhất là nó lật tung gần như tất cả các tấm nhựa lót sàn. Cho đến tận bây giờ mẹ chị Ni vẫn không sao giải thích được nhờ đâu thằng Suku có thể làm được điều tày đình đó với sức vóc của một con cún.
Lần đó, vừa mở cửa nhà, ai nấy há hốc cả miệng. Trước mắt mọi người, cảnh vật tan hoang như cướp vừa vào nhà, lại là cướp đến từ tiểu bang Texas vốn quen đào bới lung tung để tìm vàng.
Chỉ một thoáng quan sát mẹ chị Ni biết ngay kẻ cướp chính là thằng cún đang vừa nhảy chồm chồm vừa tè lên chân bà, đuôi vẫy lia, miệng kêu ư ử như khoe thành tích kia.
Đó là thời thăng Suku là con cún duy nhất trong nhà. Sau trận tàn phá ghê hồn đó, mẹ chị Ni quyết định lần lượt đem bọn tôi về nhà làm bạn với nó – trước tiên là tôi, sau đó đến Êmê, con Haili và con Pig.
Tất nhiên trước khi bọn tôi xuất hiện, anh Nghé tin rằng nhốt thằng Suku trong phòng tắm khi cả nhà đi vắng là cách tốt nhất để nó đừng xới tung thế giới lần nữa.
Thằng Suku không xới tung thế giới. Nhưng nó xới tung bản thân nó.
Đối với một con cún, bị nhốt trong phòng tắm trong vòng hai tiếng đồng hồ là một điều gì đó kinh khủng, càng kinh khủng hơn khi con cún đó tên là Suku.
“Nỗi nhớ con người” bén rễ trong lòng Suku sâu xa đến mức ở nhà một mình đối với nó là một sự đày ải. Vắng mặt con người, bên cạnh lúc đó lại không có con chó nào khác làm bạn, nó lập tức bị nỗi sợ vô hình tóm lấy. Nó cảm thấy cô độc và hoang mang. Tâm hồn nó trở nên mong manh, bất an và tiếp theo là hàng loạt những hành vi xuẩn ngốc. “Phá phách đối với Suku là một cách giải tỏa tâm lý đó mẹ”, vào ngày nó biến ngôi nhà ngăn nắp thành một mớ hỗn độn chị Ni đã nói như thể để bào chữa cho nó.
Lần bị nhốt trong phòng tắm, Suku không cắn xé thứ gì được. Thế là nó liên tục húc đầu vào cánh cửa để mong thoát ra bên ngoài nhưng không thành công.
ĐIều ít ỏi nó có thể làm được là phá tung miếng gỗ ghép bên dưới cánh cửa và trả giá cho “thành tích” đó bằng cái đầu tươm máu.
“Không khéo nó bị chấn thương sọ não”, chị Ni rơm rớm nước mắt lúc ẵm thằng Suku lên xích lô đi bệnh viện.
Tôi không nghĩ thằng Suku bị chấn thương gì lớn sau cú húc đầu đó. Vì theo như những gì mẹ chị Ni kể lại, sau khi từ bệnh viện thú y trở về nó vẫn chạy nhảy, ăn uống, vui chơi bình thường.
Nhưng từ đó, nó mắc cái tật thỉnh thoảng hay cắn người. Lúc này tôi đã được đưa về nhà để đánh bạn với Suku, nhờ vậy tôi đứa đâu tiên chứng kiến cái tật này của nó.
Thoạt đầu Suku hay táp những bàn tay nào vuốt ve đầu mình.
Chị Ni suy đoán:
– Chắc vết thương trên đầu nó vẫn còn đau.
Nhưng về sau nó táp cả những bàn tay nào mơn man trên lưng nó.
Tới đây thì chị Ni làm thinh.
Anh Nghé nheo mắt:
– Hổng lẽ vết thương trên đầu thằng Suku bây giờ lan ra tới lưng?
Ba chị Ni khôi hài:
– Mai mốt nó còn lan tới tận đuôi nữa đó.
Về sau sau sau nữa thì không cần ai chạm vào người Suku, nó cũng tung ra những cú táp bất ngờ.
Chị Ni lại đi tìm nguyên nhân:
– Chắc nó bị giật mình.
Mẹ chị Ni đồng tình:
– Ờ, từ sau khi bị thương, Suku rất hay hốt hoảng.
Thỉnh thoảng giật mình hoảng hốt thì con chó nào mà chẳng thế. Một động chậm bất ngờ, một xê dịch đột ngột, một tiếng động thình lình, tất cả đều khiến không chỉ con chó mà cả con người cũng giật mình.
Thằng Suku nằm dưới gầm bàn, chân anh Nghé vô tình đụng phải nó, nó táp anh. Đó là do nó giật mình. Khi giật mình, con chó nào cũng nhe nanh, đó là phải xạ có tính chất tự vệ. Điều đó có thể hiểu được.
Nhưng khi không có bất cứ tác động nào của ngoại cảnh, chỉ nằm im nghĩ ngợi thôi nghĩ lan man một hồi tự nhiên thấy buồn bã quá, thấy cuộc đời một con chó chẳng có gì vui, hoặc là thấy bực bội trong người, tầm thường hơn là thấy đói bụng hay thèm ăn quá mà chẳng có gì cho vào miệng, thế là nhe nhanh đớp người một cú – như lần Suku đớp cô Hà, thì hành vi đó ngay cả bọn tôi cũng không cắt nghĩa được. Giống như thằng Suku đang giật mình trong mơ.
Nếu đúng vậy thì Suku thường xuyên có những giấc mơ. Mơ giữa ban ngày. Mơ khi đang thức.
Suku biến thành một đứa như thể có phải do hồi trước nó húc đầu vào cánh cửa phòng tắm, tôi cũng không biết nữa.
Rốt cuộc thì anh Nghé cũng nghĩ ra cách khống chế tật cắn người của Suku.
Một lần Suku suýt táp trung tay anh khi anh đang bắt bọ chét cho nó. Nhưng con bọ chét lấn sâu trong lớp lông dày của Suku, để bắt được chúng đôi lúc anh vô tình bứt phải mớ lông dày của thằng này. Bị đau, Suku quay đầu táp vào tay anh. Nếu anh không bị nó cắn phải là nhờ anh nhanh bắt kịp dùng tay kia ghìm được đầu nó.
Bí quyết được phát hiện, tuy muộn màng: Cứ ôm cứng đầu thằng Suku thì nó không ngọ nguậy để cắn ai được.
Kể từ hôm đó, bất cứ ai cũng có thể nựng nịu Suku-thiên-thần.
Anh Nghé dắt thằng Suku ra trước hiên, tay ôm sát đầu nó vào ngực, khác bên ngoài tha hồ thò tay qua chấn song vuốt ve bộ lông mượt mà và êm như nhung của nó.
Như tôi đã nói, Suku không phải là chó dữ. Nó là con-chó-hay-giật-mình. Bị bàn tay người lạ chạm vào người, phản ứng đầu tiên của nó là quay lại cố táp lại nhưng đầu nó lúc này đã bị anh Nghé giữ chặt.
Không nhúc nhíc được, nó cũng chỉ gừ gừ vài tiếng rồi ngoan ngoãn nằm im.
Tóm lại, trừ những lúc không ngoan thì Suku đúng là con chó ngoan.
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè! |
Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!
“Nếu bạn đối xử với một con chó như một con người, nó sẽ đối xử với bạn như một con chó.”
– Martha Scott
giải thích giúp em câu này với ạ
Ý là người yêu Chó và có tình cảm đặc biệt dành cho chúng, thì những con Chó này dành tình cảm như thế với người đó.