Hoa Trôi Trên Sóng Nước – Satomi Myodo – Nguyên Phong

Hoa Trôi Trên Sóng Nước - Satomi Myodo - Nguyên Phong

Thể Loại Tôn giáo – Tâm linh
Tác Giả Satomi Myodo, Nguyên Phong phóng tác
NXB NXB Thế Giới
CTy Phát Hành Trí Việt
Số Trang 220
Ngày Xuất Bản 2020
Xem Giá Bán Trên FAHASA T I K I SHOPEE

I. Giới thiệu sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Hoa Trôi Trên Sóng Nước” là một câu chuyện đặc biệt. Đó là câu chuyện đi tìm “kiến tánh”, đạt được giác ngộ của ni sư Satomi Myodo – một trong những ni sư lỗi lạc nhất của Thiền tông Nhật Bản.

Câu chuyện của ni sư Satomi Myodo đặc biệt ở chỗ, trước khi tu tập theo triết lý Phật Giáo, Satomi Myodo đã là vị thầy của Thần Đạo (một tôn giáo phổ biến ở Nhật Bản), được nhiều người kính nể. Hơn 40 tuổi, dù đã tu tập được nhiều công phu như nhìn được quá khứ vị lai và nhiều công phu khác, nhưng từ sâu trong thâm tâm Satomi Myodo vẫn phải chịu những nổi khổ đau dằn vặt của bản ngã, thứ mà bà “nghĩ rằng mình đã diệt được nó nhưng thực ra nó vẫn tiềm ẩn dưới một hình thức tinh tế không ngờ”.

Ở tuổi 40, đi theo con đường tọa thiền của Đức Phật, Satomi Myodo gặp phải 3 trở ngại lớn, ảnh hưởng đến việc tu tập của bà: Đó là việc ưa lý luận, suy nghĩ nhiều; có lòng tham mong cầu đạt ngộ; thụ động do việc thực hành thiền ngoại đạo. Cuối cùng, bằng một lòng dũng cảm và cả khát khao đi tìm sự giác ngộ, Satomi Myoyo đã quyết định vượt qua những trở ngại, định kiến; bà xuất gia, trở thành một người “sơ tâm” chưa biết gì và tu tập theo đúng con đường của Đức Phật.

Theo sự chỉ dẫn của thiền sư Bạch Vân Yasutani, Satomi Myoyo đã thực hành ba phương pháp tham cứu công án, quán hơi thở và Chỉ Quán Đả Tọa của tổ Đạo Nguyên (người sáng lập dòng thiền Tào Động Nhật Bản) để khắc chế ba trở ngại trên. Cuối cùng, Satomi Myoyo tìm được “kiến tánh”, điều mà bà mô tả là “khác với những hình ảnh lạ lùng, những màu sắc, âm thanh và một niềm vui tràn ngập châu thân, lần này con chỉ thấy một sự an lạc thầm kín, nhẹ nhàng không thể diễn tả”.

Nổi tiếng với việc dịch và phóng tác thành công nhiều tác phẩm về tâm linh, tỉnh thức và sức mạnh tinh thần như Hành trình về phương Đông, Ngọc sáng trong hoa sen, Bên rặng Tuyết Sơn một lần nữa dịch giả Nguyên Phong (GS. John Vũ) tiếp tục thể hiện thành công việc biên dịch tự truyện Michi của ni sư Satomi Myodo thành tác phẩm “Hoa trôi trên sóng nước” sâu sắc và đầy thu hút.

Hoa Trôi Trên Sóng Nước” không chỉ là một câu chuyện xúc động về hành trình tu tập theo chân Đức Phật của ni sư Satomi Myodo mà chắc chắn còn là những trải nghiệm, chia sẻ sâu sắc và hữu ích với những người đang đi tìm chánh pháp, sự giác ngộ.

Thông tin dịch giả Nguyên Phong

Tác giả Nguyên Phong

Nguyên Phong (Vũ Văn Du) du học ở Mỹ từ năm 1968, tốt nghiệp cao học Sinh vật học, Điện toán. Ông từng là Kỹ sư trưởng của Tập đoàn Boeing của Mỹ, Viện trưởng Viện Công nghệ Sinh học Đại học Carnegie Mellon. Ông được mọi người biết tới là Giáo sư John Vu – Nhà khoa học uy tín về công nghệ thông tin. , CMMI và từng giảng dạy ở nhiều trường đại học trên thế giới.

Nguyên Phong là bút danh của bộ sách văn hóa tâm linh được dịch, viết phóng tác từ trải nghiệm, tiềm thức và quá trình nghiên cứu, khám phá các giá trị tinh thần Đông phương. Ông đã viết phóng tác tác phẩm bất hủ Hành trình về Phương Đông năm 24 tuổi (1974).

*** Các tác phẩm khác của Nguyên Phong được bạn đọc nhiều thế hệ yêu thích: Ngọc sáng trong hoa sen, Bên rặng tuyết sơn, Hoa sen trên tuyết, Hoa trôi trên sóng nước, Huyền thuật và các đạo sĩ Tây Tạng, Trở về từ xứ tuyết, Trở về từ cõi sáng, Minh triết trong đời sống, Đường mây qua xứ tuyết, Dấu chân trên cát, Đường mây trong cõi mộng, Đường mây trên đất hoa

*** Và bộ sách dành cho sinh viên, thầy cô: Khởi hành, Kết nối, Bước ra thế giới, Kiến tạo thế hệ Việt Nam ưu việt, GS John Vu và lời  khuyên dành cho thầy cô, GS John Vu và lời khuyên dành cho các bậc cha mẹ.

II. Review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước - Satomi Myodo - Nguyên Phong

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Dưới đây là tổng hợp Review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước – Satomi Myodo của dịch giả Nguyên Phong. Giúp bạn có cái nhìn tổng quan nhất về cuốn sách mà không cần mất thời gian tìm kiếm.

Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi & cập nhật thông tin mới nhất nhé.

1. TAN KHUC review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

“Làm sao Mã Tổ có thể thành Phật qua việc ngồi nếu ông không bắt đầu là một ông Phật trước đã. Tọa thiền không mang đến cho ta Phật tánh, nó chỉ giúp cho tâm ta tĩnh lặng, để ý thức rằng Phật tánh vốn hiện hữu trong ta”.

Một câu chuyện cảm động về hành trình đi tìm Đạo của ni sư Satomi Myodo.

2. MÈO MAPU review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

“Hoa Trôi Trên Sóng Nước” – Hành Trình Tìm Đạo Của Một Trong Những Ni Sư Lỗi Lạc Nhất Nhật Bản

Hoa Trôi Trên Sóng Nước chính là hành trình 40 năm lang thang khắp Phù Tang tìm thầy học đạo của ni sư. Thật may khi cuối cùng, bà đã tìm được điều bà muốn, đó là con đường đưa đến sự chấm dứt mọi đau khổ, một con đường đã được khám phá hơn 2.500 năm nay.

Quyển sách tựa như lời chia sẻ chân tình mà ni sư gửi đến tất cả người đọc. Chúng ta giống như kẻ cùng tử trong kinh Pháp Hoa, có hạt châu quý trong túi áo mà không biết, cứ cam chịu cuộc sống nghèo hèn. Bà mong những người vẫn còn đang mê mải tìm kiếm hết thầy này đến thầy nọ, hết tông phái này đến lý thuyết kia, hãy mau chóng tỉnh ngộ, dừng lại và quay trở về với khả năng giải thoát sẵn có nơi mình.

Nếu bạn từng thất bại trên con đường tìm đạo, đừng nản chí. Bởi ai dám bảo rằng 99 lần bạn bắn hụt thì lần thứ 100 bạn cũng không thể bắn trúng hồng tâm?

3. T R A N review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Đức Phật bảo rằng: Khổ bất khả ngôn – tức khổ không nói hết. Con người sinh ra đã khổ và số phận luôn nhấn chìm những con người trần ai vào bể dâu tương tàn. Nói như thế không phải là nhuốm màu bi lụy cho thế tục, cho nhân sinh nhưng làm gì có ai mà không trải qua những đau thương trong cuộc sống. “Hoa trôi trên sóng nước” lấy tiền đề từ câu hỏi làm cách nào để thoát khỏi con đường gian khổ làm nền tảng để bàn luận và ý thức hệ được đưa ra thật khiến chúng ta phải nể phục, phải thêm sự thấm thía về triết lý nhân sinh được đưa ra. Cách để thoát khổ tuy mù mờ và vô hướng nhưng tâm sáng, tâm nở hoa tươi đẹp thì sự chuyển biến vẫn còn như tia hy vọng tích cực.

Có một định đề và cũng xem như là thực trạng được tác giả đề ra khá là hay trong quyển sách này, đó là việc chúng ta đi chùa, ăn chay, niệm Phật, tụng kinh sám hối nhưng đôi lúc vẫn chưa giác ngộ được, vẫn cảm thấy bản thân trần tục và vướng vào chấp niệm của nhân gian; thậm chí còn giống như người mộng du đi lạc, chẳng hiểu Phật pháp cao sâu dường nào. Đúng là vậy thật vì cõi đời là trầm luân, mà đâu phải muốn thoát khỏi bể khổ là thoát được, việc giác ngộ đâu chỉ là tụng vài câu kinh kệ, đi vài ba ngôi chùa là có thể trở thành bồ tát, chư tăng. Tác giả cũng tự phản đề rằng những lý thuyết mà chúng ta nghe chưa hẳn là đã giúp chúng ta khởi sáng tâm tư mà mọi thứ đều phải tự tâm khởi phát thì mới lập địa thành Phật được. Khả năng giải thoát khỏi mọi khổ đau đã có sẵn trong ta, chẳng qua là mỗi người có muốn và có phát tâm khởi niệm cứu khổ cứu nạn cho chính mình không mà thôi. Như bông hoa kia vậy, trôi ngược dòng hay xuôi dòng đều là quyết định và sự tu tập của chính nó.

4. HOÀNG NHI review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Là 1 cuốn sách chủ đề tâm linh, kể về người phụ nữ Satomi trên con đường Đạo, đi tìm con đường để cứu rỗi bản thân và mọi người ra khỏi khổ đau. Cuốn sách có nhiều bài học triết lý vô cùng sâu sắc, và nếu người đọc chưa có kiến thức nền về Đạo thì có thể mường tượng được về Thần Đạo của Nhật Bản (thờ các vị Thần trong tự nhiên) và Đạo Phật.

Trong cuộc sống bộn bề khi chủ nghĩa vật chất lên ngôi, con người quên đi mục đích sống, chỉ mãi đuổi theo vật chất đến cuối đời, rồi đến lúc ra đi cũng không được nhẹ nhàng, thanh thản. Tất nhiên càng nhiều tiền của người ta lại càng muộn phiền lo phải giữ nó, phải kiếm nhiều hơn, sầu đau, phiền muộn vốn dĩ là cái nghiệp mà con người phải gánh và vượt qua trong kiếp này, nhưng lại chồng chất thêm.

Nhưng để đọc và hiểu nhiều hơn về cuốn sách, chúng ta nên đọc Hành trình về phương Đông của Giáo sư Spalding (dịch giả Nguyên Phong) trước. Cuốn sách này chắc chắn sẽ làm chúng ta bất ngờ vì giải thích rất khoa học và hợp lý về: Yoga, Chiêm tinh học, chết có phải là hết, có thiên đàng và địa ngục hay thiên thần và ác quỷ hay không, tại sao nền văn minh lỗi lạc một thời là Ai Cập lại bị sụp đổ – đến nay khoa học vẫn chưa thể tìm lời giải.

Muốn đọc và hiểu những cuốn sách như vậy, chúng ta cần dẹp bỏ thành kiến, lắng nghe và học hỏi.

5. JULES T review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Một cuốn sách đáng để tham khảo, nghiền ngẫm và học hỏi dành cho những độc giả muốn tìm hiểu và thực hành pháp môn thiền, giáo pháp của Đức Phật.

Điều gây ấn tượng là những trải nghiệm của tác giả được miêu tả rất thực tế và được chia sẻ rất “có tâm”. Đôi khi những điều nhỏ nhặt, rất vi tế lại là chìa khóa mở ra cánh cửa đạo hướng đến chân lý tối thượng.

Chân thành cảm niệm công đức Ni Sư Satomo Myodo đã đem lại cho người đọc nhiều cảm nhận sâu sắc và nhiều bài học quý giá trên hành trình tìm đến chính mình, khơi gợi “Phật tánh” trong thân tâm mỗi người; và như mọi khi – luôn biết ơn dịch giả Nguyên Phong đã góp phần đưa độc giả Việt Nam tiếp cận gần hơn với những đạo lý thâm sâu của giáo pháp Phật.

6. LÊ MAI review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Cuốn sách kể về hành trình của một người phụ nữ dành cả đời để đi tìm chân sư học đạo, bà thử raasts nhiều phương pháp, dòng tu…nhưng đến tận cuối đời mới thấy được nơi “tạm” phù hợp. Đọc xong mới thấy “‘đi tu không phải là dễ”‘, nhất lầ trong một thế giới đầy ảo ảnh, thật giả lẫn lộn này

Điều mình không thích ở tác giả (cũng là nhân vật chính) đó là việc bỏ hết trách nhiệm với gia đình để đi tu. Có lẽ vì cách kể chuyện của tác giả khiến mình cảm thấy bà hơi vô tâm, vô trách nhiệm với gia đình.

7. HIEU review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Hieu review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước - Satomi Myodo - Nguyên Phong

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Một cuốn sách rất hay về cuộc đời đi tầm sư học đạo của ni sư Satomi. Giọng văn rất nhẹ nhàng, giản dị kể về những sai lầm của ni sư. Nó giúp tôi thấy rằng, những người ngộ đạo hoàn toàn có thể là những người cũng đã trải qua những thăng trầm, vấp ngã của cuộc đời, chứ không phải chỉ những người có “năng khiếu” tu tập từ nhỏ, hay vào chùa tu từ nhỏ.

Một quyển sách dịch rất hay của Nguyên Phong. Tôi không biết tiêu đề nguyên bản tiếng Nhật là gì, nhưng tên sách “hoa trôi trên sóng nước” rất tinh tế và diễn tả rất đúng nội dung trong hồi kí của ni sư Satomi.

8. SOL MUIRGELLE review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Đọc lại (lần 2 (?)) vào ngày 29.07.2021.

Life-changing. Hiểu sâu sắc hơn về những duyên nghiệp chằng chịt trong đời người. Hiểu cả về việc đường lối tu của mỗi người là mỗi khác – do căn cơ, do nghiệp quả suốt bao đời kiếp của người đó. Nhờ đó mà mình biết mình đang đi đúng: tự phải tìm lấy những cơ hội tu tập triệt để cho căn cơ và nghiệp của mình.

Về phương pháp tu rèn, luyện học thì chung cho tất cả: 1. Phải biết mục đích của mình 2. Phải biết rõ về phương pháp và thầy dạy 3. Người thầy đích thực hướng đạo tâm linh cho mình PHẢI có lòng từ bi, sự phân tích về tiến trình tu học cho mình LUÔN rộng lượng, cặn kẽ, yêu thương hơn hẳn những người thầy khác mình gặp trên đường tu. Đó là người thầy định mệnh, là một linh hồn tri kỷ giúp đỡ mình tiến hoá.

Ngoài ra, lịch sử, các vị tôn sư và phương pháp tu tập của phái Thiền cũng được đề cập rất sâu sắc. Có sự hiểu biết thêm về dòng lịch sử nước Nhật và Thần Đạo.

Các trang có điểm quan trọng: 109, 140, 170, 181, 192, 195, 196, 200, 204, 206.

Metta, always.

9. THẢO ĐƯỜNG review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Cuốn sách về cuộc đời của tác giả để tìm đến cửa Phật, nơi có an lạc, an nhiên và niết bàn. Cuốn sách sẽ cho ta biết nhiều hơn về hành trình tìm kiếm hạnh phúc, cũng như cái tôi, bản ngã, ngũ uẩn, tham sân si đã khiến cho con đường đó khó khăn tới mức nào. Nhưng chỉ cần lòng nhiệt thành tìm kiếm, ắt hẳn một lúc nào đó ta sẽ tìm ra.

Còn về tên sách, hãy đọc đến cuối sách nhé ^^

10. KIẾN review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Hành trình tìm Đạo của ni sư Satomi Myodo khá là trầy trật nhưng đến cuối cùng bà vẫn kiên trì theo đuổi và đạt được giác ngộ. Dạo gần đây có cảm giác rằng mỗi cuốn sách được thôi thúc đọc đều có lý do cả và cuốn sách này cũng đã dạy cho mình học khá nhiều điều từ hành trình cầu đạo của ni sư.

11. THOA HUYỀN review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Một tình cảm nhẹ nhàng lúc gặp được điều mong ước và để được gặp gỡ mối lương duyên ấy phải trải qua biết bao đớn đau nhưng vẫn chưa khuất phục để tìm ý nghĩa lớn lao hơn

12. ROISE DUONG review sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Tôi nhận thấy mình qua cuộc đời của tác giả, đôi lúc cảm nhận sai lầm của mình đang mắc phải, hy vọng bản thân sẽ không tái phạm những sai lầm đó!

III. Trích dẫn sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Trích dẫn sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước - Satomi Myodo - Nguyên Phong

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Trích dẫn hay trong Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Đạo Phật là một tôn giáo đề cao sự giải thoát bằng nỗ lực cá nhân.

Đọc tụng kinh điển là điều rất hay nếu người ta hiểu được ý nghĩa của những câu kinh, còn nếu không thì được lợi ích gì nếu chỉ đọc suông như con vẹt?

Do đó, phải chú trọng vào vấn đề học nhưng phải học trong tinh thần tự do tuyệt đối, không nên lệ thuộc vào sự giải thích của bất cứ ai. Phải có óc hoài nghi, vừa học vừa phân tích cẩn thận, xem đúng sai như thế nào. Chỉ khi nào thấy đúng hãy tuân theo.

Sự tu hành mà thiếu yếu tố học hỏi này dễ đưa người ta đến sự cuồng tín, mù quáng, hẹp hòi, cố chấp, và như thế là không đúng với giáo lý đề cao việc phát triển trí tuệ của Đức Phật.

Đạo Phật là một tôn giáo hết sức thực tiễn, đề cao sự giải thoát bằng nỗ lực cá nhân chứ không trông cậy vào một năng lực nào đến từ bên ngoài. Do đó, người ta không thể đến với đạo Phật bằng cách trông chờ một đấng nào đó cứu giúp cho, hay một tu sĩ nào tu giùm cho mình, mà phải tự cất bước.

Muốn thế, người ta cần phải học và hiểu những điều Đức Phật đã dạy trong kinh chứ không thể tụng kinh mà không hiểu ý được.

Nào ngờ bản tánh vốn tự đầy đủ, vốn tự thanh tịnh, vốn bất sinh diệt

Trích đoạn CHƯƠNG 1 Hoa Trôi Trên Sóng Nước

Tôi được sinh ra vào năm Minh Trị thứ 29 (Meiji 1896) trong một gia đình nông dân tại Hokkaido. Cha tôi là một nhà nông trầm lặng, ít nói, suốt ngày chỉ biết cày sâu cuốc bẫm. Nếu cha tôi đã ít nói thì mẹ tôi còn ít nói hơn, bà là cái bóng của cha tôi, một người vợ chung thủy, một người mẹ hiền, và một nhà nông cần mẫn. Tuy xuất thân là nhà nông nhưng tôi không phải là một đứa bé ngoan ngoãn, có tinh thần trách nhiệm như những đứa trẻ nhà nông khác. Trái lại, tôi là một đứa bé lạnh lùng, ích kỷ, có tinh thần nổi loạn. Hiển nhiên một phần tính nết này bắt nguồn từ những chủng tử [2] được huân tập [3] trong nhiều đời nhiều kiếp, nhưng cũng một phần vì đường lối giáo dục nghiêm khắc và hoàn cảnh khi đó nữa.

Vào lúc đó, chương trình giáo dục bao gồm đức dục, trí dục và thể dục ; nhưng đức dục được xem là quan trọng nhất. Các bài giảng về luân lý, đạo đức được chú trọng nhiều hơn những môn học khác. Những đứa trẻ như tôi được dạy bảo rất kỹ rằng: “Không được nói dối”, “Phải lễ phép với mọi người”, “Phải tuyệt đối kính trọng và vâng lời những người lớn tuổi” v.v… Không như những đứa bé khác, chấp nhận và tuân theo những quy tắc này, tôi thường đặt câu hỏi tại sao lại phải như thế, vì tôi thấy giữa lý thuyết và thực hành vẫn có điều gì không ổn.

Tôi nhận thấy đa số người lớn tuổi chẳng mấy khi áp dụng những quy tắc này, nếu không muốn nói là đã hành động khác hẳn. Họ thường hay nói dối, cãi nhau, và có những hành động không đáng kính trọng chút nào. Ví dụ, khi người chủ ruộng đến nhà đòi nợ thì mẹ tôi sai tôi ra nói rằng cha tôi đi vắng, mặc dù tôi thừa biết ông đang trốn ở bồ lúa sau nhà. Vào dịp lễ lạc, dân làng tụ họp ăn uống, ai cũng cười nói vui vẻ. Họ trầm trồ khen những bộ kimono may thật đẹp, vừa vặn ôm sát người. Họ xuýt xoa khen những món ăn nấu thật vừa miệng không đầu bếp nào có thể sánh kịp. Thế nhưng khi tiệc tan, ai về nhà nấy, thì những lời chê bai, mạt sát bắt đầu được khui ra. Nào là mụ kia vừa già vừa xấu lại cứ tưởng mình đẹp lắm, ăn mặc diêm dúa như con gái còn xuân. Nào là ông nọ nghèo kiết xác, nợ như chúa chổm thế mà lúc nào cũng khoe khoang tiền bạc đầy nhà. Đại khái những điều mâu thuẫn như thế xảy ra rất thường, không riêng gì trong gia đình tôi mà cả trong những gia đình mà tôi quen biết. Ngay như vị thầy giáo “khả kính” hàng ngày thường khuyên học trò phải giữ gìn lời ăn tiếng nói, tránh sa ngã vào các thói hư tật xấu như cờ bạc, rượu chè; nhưng cuối tuần nào ông cũng có mặt ở nhà chứa bạc cuối xóm. Nhiều lúc tôi thấy mặt ông đỏ gay, quần áo xốc xếch, đi đứng lảo đảo vì say rượu. Mỗi khi thua bạc, ông còn chửi rủa om sòm không chừa một ai trong làng. Có lẽ vì thế nên một đứa bé vừa lên sáu lên bảy như tôi đã có thành kiến về các quy tắc được gọi là luân lý, đạo đức này. Theo tôi, đó chỉ là những mớ lý thuyết hay nhưng không thể áp dụng, nếu có thì cũng chỉ áp dụng cho những đứa bé ngây thơ không biết nhận xét mà thôi. Vì đã có thành kiến như thế nên tính tình tôi ngày càng trở nên lạnh nhạt, khô khan và hay khinh thường các giá trị đương thời.

Tuy là một nhà nông nghèo nhưng cha mẹ tôi đã đặt nhiều hy vọng vào đứa con duy nhất là tôi. Ông bà dành dụm tiền để gửi tôi vào trường trung học trên tỉnh, cách làng khoảng sáu cây số. Lúc đó (năm 1904), đường sá giao thông tại Hokkaido còn thô sơ lắm, từ làng lên tỉnh khoảng vài cây số đã là cả một chân trời cách biệt rồi. Tôi thường phải rời nhà từ lúc trời còn mờ sương trên những chuyến xe chở rau lên tỉnh. Khi tan học thì trời đã xế chiều, tôi phải đi bộ băng qua mấy thửa ruộng mới về đến nhà. Cha mẹ tôi đặt việc học lên trên hết. Ông bà khuyến khích tôi phải học thật nhiều nhưng vì bận việc đồng áng, ít khi có cơ hội nói chuyện hay tìm hiểu nhiều về tôi nên càng ngày tôi càng lạnh lùng, độc lập, khác hẳn những đứa bé cùng tuổi trong làng.

Thời đại Minh Trị là một giai đoạn chuyển tiếp hết sức quan trọng của Nhật Bản. Giai đoạn canh tân năm 1868 chấm dứt chế độ Sứ Quân, bãi bỏ chính sách bế quan tỏa cảng và đưa Thiên Hoàng lên địa vị tối cao. Từ khi mở cửa, Nhật Bản thấy rõ mình đang ở trong tình trạng suy kém về mọi phương diện trước sự tiến bộ quá nhanh của các cường quốc phương Tây.

Bài học Trung Hoa bị cường quốc xâu xé khiến các nhà lãnh đạo Nhật Bản phải gấp rút ban hành ngay một chính sách cải cách hầu đưa quốc gia ra khỏi tình trạng suy thoái nguy hiểm này. Chính sách được áp dụng lúc đó là việc thay đổi toàn diện hệ thống giáo dục, thương mại, hành chính, canh nông, để xây dựng một nền kinh tế vững mạnh. Song song với chính sách này là việc đề cao tinh thần quốc gia, kỷ luật hóa đường lối làm việc, và thiết lập một nền quân sự phòng khi quốc biến.

Trường tôi theo học là một trường nữ trung học. Mục đích của các trường nữ trung học khi đó không chú trọng nhiều vào việc cung cấp kiến thức mà chỉ nhằm đào tạo nữ sinh trở thành những “người vợ đảm và người mẹ hiền”. Mỗi sáng, bà hiệu trưởng tập hợp tất cả nữ sinh vào giảng đường để nghe bà thuyết giảng về bổn phận của người vợ và người mẹ. Bà nhắc đi nhắc lại rằng đó là “thiên chức” của phụ nữ, một phụ nữ đúng nghĩa phải biết khiêm tốn trước người chồng, khi đi phải đi sau người chồng hai bước, khi ăn phải chờ chồng ăn trước rồi mới được ăn, phải làm mọi việc nặng nhọc vì người vợ được sinh ra là để chiều chuộng và hầu hạ người chồng. Bà hiệu trưởng luôn luôn nhấn mạnh danh từ “người chồng” chứ không phải “người đàn ông” vì theo bà, đàn ông là một con thú chuyên rình rập, hãm hại các thiếu nữ ngây thơ, khờ dại. Một khi đã thất tiết thì chỉ có nước chết, không còn danh dự, không còn một chút giá trị gì trên cõi đời này nữa. Hiển nhiên, giải pháp tốt nhất là lập gia đình, trở thành một “người vợ đảm, người mẹ hiền”, và như thế mới có thể thoát khỏi cạm bẫy của những “con thú đội lốt người” này.

Là một thiếu nữ bướng bỉnh, có tinh thần độc lập, tôi đã tự hỏi giữa người chồng và người đàn ông thì khác nhau chỗ nào? Tại sao trước khi kết hôn, người đàn ông là con thú, mà sau khi thành hôn họ lại được trọng vọng như một ông hoàng? Phải chăng hôn nhân chỉ là một cạm bẫy do đàn ông đặt ra? Trong suốt thời gian học trung học, chúng tôi được dạy rất kỹ rằng không được nhìn một người khác phái nào, đi đâu cũng phải đi chung với nhau thành nhóm ba người để tránh bị chòng ghẹo, và cũng để báo cáo những hành vi lơ đễnh, bất cẩn của một người nào đó. Đối với các nữ sinh, đó là những khuôn vàng thước ngọc, nhưng với tôi nó chỉ là một mớ lý thuyết làm giảm giá trị của người phụ nữ mà thôi.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cha mẹ tôi khuyến khích tôi nên tiếp tục học nữa. Tôi thi đậu vào phân khoa Văn của trường Đại học Tokyo và nuôi mộng trở thành một văn sĩ. Tôi từ giã Hokkaido lên đường đến Tokyo.

Dù đây là lần đầu tiên sống xa nhà nhưng điều này không gây trở ngại bao nhiêu vì tôi đã quen sống độc lập từ nhỏ. Đây cũng là lần đầu tôi có cơ hội tiếp xúc với những người khác phái vì sau buổi học, nam nữ được tự do giao thiệp. Đa số sinh viên văn khoa lúc đó đều say mê chủ nghĩa lãng mạn. Họ nói chuyện một cách văn hoa, lịch sự, đôi khi thêm vào vài câu văn trích dẫn trong tiểu thuyết hay các bài thơ của các văn thi sĩ đương thời. Hiển nhiên, những thói thời thượng này đã tạo môi trường thuận lợi nảy nở tình cảm giữa các nam nữ sinh viên.

Ngay trong khóa học đầu, đã có một thanh niên chú ý và theo đuổi tôi, nhưng tim tôi không hề rung động. Tôi quan sát từng cử chỉ, lời ăn tiếng nói của hắn để chuẩn bị đối phó. Tôi càng tỏ ra lạnh nhạt bao nhiêu thì hắn lại càng say mê tôi bấy nhiêu. Hắn theo sát tôi như bóng với hình, đón tôi trước cửa lớp học, tặng tôi những bài thơ, mời tôi đi xem kịch nhưng lòng tôi vẫn không hề rung động. Tôi thản nhiên trước sự săn đón nồng nàn của hắn và cảm thấy thích thú mỗi khi thấy hắn tỏ ra đau khổ vì không được tôi đáp lại. Thỉnh thoảng, tôi cũng ban cho hắn một vài ân huệ nhỏ nhặt như cho phép hắn mời tôi đi xem hát hay đi dạo trong các khu phố quanh trường. Dần dần tôi trở nên thích thú với trò đùa này, nhất là mỗi khi thấy khuôn mặt đầy vẻ thất vọng của hắn khi bị tôi từ chối một việc gì đó. Tôi nghĩ mình là người có kỷ luật cảnh giác cao độ, hơn nữa tôi đâu hề có cảm tình gì với hắn. Đối với tôi, hắn chỉ là một con chuột nhỏ trước nanh vuốt của một con mèo già, đầy kinh nghiệm là tôi. Nhưng tôi đã lầm và lầm rất lớn. Trong một buổi hẹn hò, tôi đã yếu lòng, mất tự chủ và thất thân với hắn. Điều bất ngờ hơn nữa là chỉ ít lâu sau tôi thấy mình có thai. Mặc dù tôi biết hắn yêu tôi tha thiết, nhưng tôi không hề có chút cảm tình gì với hắn. Hôn nhân không phải là mục đích của tôi nên tôi nhất định không cho hắn biết gì về hậu quả tai hại này. Tương lai xán lạn của tôi bỗng trở nên đen tối như đêm ba mươi. Tôi vẫn muốn tiếp tục việc học nhưng trước cái bụng càng ngày càng lớn, tôi biết mình không thể ở đây được nữa.

Sau cùng, với tâm trạng khủng hoảng cùng cực, tôi đành trở về nhà. Cha mẹ tôi hết sức ngạc nhiên vì sự trở về bất ngờ này, nhưng là một nhà nông chất phác, ông bà không biết phải hỏi tôi như thế nào. Hiển nhiên mẹ tôi để ý ngay đến thân thể đẫy đà của tôi, nhưng vốn là người ít nói, bà giữ thái độ im lặng, chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt thương xót. Đáng lẽ ra tôi phải trình bày mọi chuyện với cha mẹ tôi và xin tha thứ về lỗi lầm đáng tiếc này; nhưng không hiểu sao tôi lại lựa chọn thái độ im lặng. Mỗi sáng chúng tôi thức dậy trong một bầu không khí ảm đạm nặng nề, không ai nói với ai câu nào. Chúng tôi ăn vội vài bát cơm rồi hối hả ra đồng làm việc. Tôi thường lựa một chỗ riêng, xa hẳn nơi cha mẹ tôi làm việc và cắm cúi làm để không phải nghĩ đến những điều tủi nhục, xấu hổ mà tôi biết trước sau gì cũng sẽ bùng nổ. Tôi muốn cha mẹ tôi mắng chửi tôi một trận thật nặng, đuổi tôi ra khỏi nhà, hoặc yêu cầu tôi tự tử cho đỡ nhục, nhưng ông bà vẫn không hề hé răng nói một lời nào. Sự im lặng này khiến cho lòng tự ái của tôi bị tổn thương, đầu óc tôi rối loạn cùng cực. Tôi không biết phải làm gì hơn là tiếp tục chịu đựng nỗi cay đắng, nhục nhã gặm nhấm vào từng lớp da, thớ thịt.

Một hôm, tôi đang làm việc ngoài đồng thì nghe tiếng cha tôi gọi lớn. Tôi vội vã bước đến thì thấy ông đang ngồi xổm trước bờ ruộng đăm đăm nhìn một cái gì đó trước mặt. Tôi ngồi xuống bên cạnh và thấy ông đang chăm chú nhìn một cọng cỏ dại mọc bên bờ ruộng. Một lúc sau, ông nhỏ nhẹ lên tiếng:

– Ta đã quan sát nó từ lâu rồi, thật là lạ lùng… Nhìn kìa, một con kiến cánh đang leo lên cọng cỏ. Nó tiếp tục bò lên và bò lên… A ha, nó ngã xuống rồi… nhưng khoan đã… hãy quan sát cho kỹ, nó lại tiếp tục bò lên nữa. Nó đã làm vậy biết bao lần rồi…

Trong lúc cha tôi nói, con kiến cánh tiếp tục bò lên cọng cỏ rồi lại ngã xuống, nhưng nó ngo ngoe đôi râu, tiếp tục bò lên. Cha tôi vẫn nói bằng một giọng đều đều:

– Đó, thấy không! Nó vẫn tiếp tục leo lên ngọn cỏ… Có lẽ nó mệt lắm. Mỗi khi mệt, nó duỗi mấy chiếc chân nhỏ xíu ra cho đỡ mỏi, xòe đôi cánh ra để lấy sức, và rồi tiếp tục leo lên ngọn cỏ như trước…

Cha tôi nói, giọng trầm trầm, mắt vẫn không rời con vật bé nhỏ đang run rẩy bò lên cọng cỏ kia. Tôi ngạc nhiên theo dõi con vật đang cố gắng leo lên ngọn cỏ trước mặt, nó ngã xuống và rồi tiếp tục leo lên. Bất ngờ thay, như bị một tia sét lớn đánh trúng đầu óc hoang mang của tôi, tôi chợt hiểu điều cha tôi muốn nói. Tôi đứng phắt dậy, lảo đảo đi về phía bồ lúa sau nhà, đến một góc khuất, tôi ngã gục xuống đất, ngực tôi đau nhói, hai mắt tôi cay xè. Lần đầu tiên trong đời tôi ý thức rõ rệt mình đang khóc. “Cha ơi, con hiểu rồi. Con thật sự hiểu điều cha muốn nói. Cha thương con biết chừng nào. Con thật bất hiếu. Cha vẫn nuôi hy vọng ở con trong khi con đã âm thầm bỏ cuộc. Thật là đáng tiếc khi con đã không hiểu được lòng cha rộng lớn và bao la biết chừng nào. Từ nay con quyết sẽ giữ trọn lòng hiếu thảo với cha, con sẽ phải bù đắp những hy sinh cao quý của cha…”.

Tôi không biết mình đã khóc trong bao lâu nhưng gánh nặng mà tôi chất chứa trong lòng bỗng nhiên nhẹ hẳn đi. Trong giây phút đó, mọi việc như sáng tỏ hơn bao giờ hết. Tôi ngước mắt nhìn những cánh đồng lúa xanh trước mắt, nhãn quan của tôi mở rộng đến những cây cổ thụ mọc ở đầu làng, những ngọn đồi thấp, những con lạch nhỏ uốn quanh đó, những căn nhà tranh với những làn khói bếp màu xám… Tôi còn nhìn thấy chim muông bay lượn trên không… Tất cả đều vươn lên một sức sống diệu kỳ, không thể diễn tả. Tôi hít một hơi thật dài và thấy sảng khoái hơn bao giờ hết. Tất cả mọi vật dường như hòa nhập vào trong tôi và chỉ trong giây lát, mọi sự đau khổ bỗng tan biến như mây khói. Tai tôi chợt nghe văng vẳng những điều mà tôi đã được dạy bảo từ khi còn ở tiểu học, những lời khuyên bảo về đạo đức mà tôi vẫn cho rằng không thể áp dụng, bỗng tự nhiên trở nên có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Tôi lẩm bẩm: “Lòng hy sinh, chịu đựng và chân thật là điều có thể thực hiện được. Nó không phải là lý thuyết suông”.

Trong giây phút đó, tôi như con tằm vừa lột xác ra khỏi kén. Mọi sự kiêu căng, lạnh lùng từ trước bỗng dưng tan biến hết. Tấm lòng hy sinh chịu đựng vô bờ bến của cha tôi đã chạm đến tôi. Tôi hiểu được tình thương mà cha mẹ tôi vẫn dành cho tôi từ bấy lâu nay. Cho đến lúc đó tôi mới ý thức rằng từ trước đến giờ tôi vẫn là một đứa bé lạnh lùng, ích kỷ, ưa châm biếm, nghi ngờ. Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến ai khác và cũng chẳng hề nghĩ rằng mình có thể cần ai. Lòng kiêu hãnh đã biến tôi thành một khối nước đá, lạnh lùng dửng dưng trước những sự kiện xảy ra quanh mình. Thật may mắn khi tôi có thể hiểu được những điều mà từ trước đến nay tôi vẫn cho là trừu tượng này. Tôi biết rõ mọi sự xảy ra chỉ là phản ứng của tư tưởng và hành động của mình. Dĩ nhiên, tôi phải gặt những gì tôi đã gieo, và tôi xứng đáng nhận lãnh hậu quả đó. Tuy nhiên, tôi còn ý thức rằng những điều mà tôi gọi là đạo đức, luân lý chỉ là những giá trị được xây dựng trên một nền tảng nào đó và chính cái nền tảng này mới là động năng mầu nhiệm thúc đẩy con người hành động một cách cao thượng.

Làm sao người ta có thể ý thức được cái giá trị căn bản này? Hiển nhiên tôi không thể trả lời nó trong lúc này, nhưng tôi biết muốn thực sự hiểu được giá trị đó, người ta cần phải tìm một người không những đã trải nghiệm qua nó mà còn phải hiểu và biết sống với nó nữa. Phải chăng đó là bước đầu của người tìm đạo? Phải chăng cái người ta cần tìm là một vị thầy?

Tôi không có nhiều thời giờ suy ngẫm thêm về những điều đó nữa vì chỉ ít lâu sau, vào đầu mùa đông tôi đã hạ sinh đứa con gái đầu lòng. Hai tháng trước đó, cha của đứa bé đã tìm đến nhà tôi sau khi nghe phong thanh rằng tôi đã có con với hắn. Là con của một công chức tòa hành chính, hắn vẫn hy vọng sẽ nối nghiệp cha nhưng khi biết tin tôi có con với hắn, hắn bỏ học về sống với gia đình tôi tại Hokkaido. Cha mẹ tôi lập tức công bố điều này với mọi người trong làng và một đám cưới đã được tổ chức cấp tốc sau đó. Chồng tôi là một thanh niên đẹp trai nhưng mảnh khảnh, tiêu biểu cho lớp thư sinh trói gà không chặt, nhưng hắn đã cố gắng làm mọi việc trong nhà, từ giã gạo, bổ củi đến việc cho gia súc ăn. Qua năm sau, tôi sinh hạ thêm một bé gái nữa. Dù đã có với nhau hai mặt con, nhưng tình cảm vợ chồng chúng tôi vẫn không hề tiến triển thêm được chút gì. Không hiểu sao chúng tôi thường khắc khẩu, hay cãi cọ vì những chuyện không đâu. Về sau tôi biết, hễ lên tiếng thì thể nào cũng xảy ra cãi cọ nên tôi quyết định giữ im lặng. Có lúc tôi đã nghĩ đến việc ly dị nhưng lại không dám vì nghĩ đến hai đứa con. Điều bất ngờ hơn cả là tôi càng chịu đựng bao nhiêu thì một người vốn ít nói như cha tôi lại càng không chịu đựng được chồng tôi bấy nhiêu. Không khí trong nhà dần dần trở nên ngột ngạt, căng thẳng và sau cùng, sau một trận cãi vã kịch liệt giữa cha tôi và chồng tôi, nửa đêm hôm đó chồng tôi hầm hầm thu dọn đồ đạc bỏ về Tokyo.

……

Trên đây là các trích dẫn, trích đoạn trong sách Hoa Trôi Trên Sóng Nước – Satomi Myodo – Nguyên Phong phóng tác. Nếu các bạn thấy hay và hữu ích thì đừng quên mua sách giấy để ủng hộ Tác giả và Nhà xuất bản nhé!

Hoa Trôi Trên Sóng Nước - Satomi Myodo - Nguyên Phong

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE
Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè!

Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!

5/5 - (11 bình chọn)

Có thể bạn quan tâm

Trích dẫn sách Trở Về Từ Xứ Tuyết - Nguyên Phong

Trở Về Từ Xứ Tuyết – Nguyên Phong

Trở Về Từ Xứ Tuyết sẽ tiếp nối cho cuộc hành trình đi đến Tuyết Sơn và từ Tuyết Sơn trở về. Đối với nơi đây, nhiều người cho rằng đó là nơi linh thiêng nhưng một số người lại cho rằng nơi đây lại là nơi hoang đường và không có thật. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, thì các bậc hiền triết trên Tuyết Sơn đã minh chứng...

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *