Thể Loại | Truyện Trinh Thám |
Tác Giả | Higashino Keigo |
NXB | NXB Hà Nội |
CTy Phát Hành | Nhã Nam |
Số Trang | 292 |
Ngày Xuất Bản | 2020 |
Xem Giá Bán Trên | FAHASA T I K I SHOPEE |
I. Giới thiệu sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
“Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei” Một tác phẩm đậm chất trinh thám cổ điển vua trinh thám Nhật Bản Keigo Higashino.
Bản di chúc về khối tài sản kếch xù của ông Ichigahara Takaaki sẽ được công bố vào đúng lễ 49 ngày của ông tại lữ quán Kairotei, nơi sinh thời ông vô cùng yêu mến. Nhưng một lá thư hé lộ sự thật bị chôn vùi dưới lớp tro tàn của vụ hỏa hoạn ở lữ quán này nửa năm trước, xuất hiện đúng buổi tối trước ngày công bố di chúc đã khiến mọi chuyện trở nên rối tung. Cũng trong đêm đó, một người đã bị sát hại. Ngọn lửa ngờ vực bắt đầu âm ỉ cháy lan, một thảm kịch khác đã được soạn sẵn và chờ hồi kết để hạ màn
Giới thiệu tác giả Higashino Keigo
Higashino Keigo (東野 圭吾 Đông Dã Khuê Ngô) (4/2/1958) là một tác giả người Nhật Bản được biết tới rộng rãi qua các tiểu thuyết trinh thám của ông. Ông từng là Chủ tịch thứ 13 của Hội nhà văn Trinh thám Nhật Bản từ năm 2009 tới năm 2013. Ông đã thắng giải Edogawa Rampo lần thứ 31 vào năm 1985 cho tiểu thuyết Hōkago.
Higashino Keigo sinh ra ở Osaka. Sau khi tốt nghiệp Đại học Osaka với bằng Cử nhân kỹ thuật ngành Kỹ thuật điện, ông bắt đầu sáng tác tiểu thuyết trong khi vẫn tiếp tục làm công việc kỹ sư lại Nippon Denso Co. (hiện là DENSO) từ năm 1981. Ông đã thắng giải Edogawa Rampo, giải thưởng hàng năm dành cho các tác phẩm trinh thám chưa được xuất bản vào năm 1985 với tiểu thuyết Hōkago ở tuổi 27. Ngay sau đó, ông bỏ việc và bắt đầu chuyên tâm vào nghiệp sáng tác tại Tokyo.
Vào năm 1999, ông đã thắng Giải thưởng Văn học Trinh thám Nhật Bản cho tiểu thuyết Bí mật của Naoko, bản dịch tiếng Việt do Nhã Nam thực hiện. Năm 2006, ông giành giải Naoki lần thứ 134 với tác phẩm Phía sau nghi can X (Yōgisha X no Kenshin), giải thưởng mà ông đã từng năm lần được đề cử. Tiểu thuyết này đồng thời cũng chiến thắng tại giải Honkaku lần thứ 6 và được xếp đầu tiên trong danh sách Kono Mystery ga Sugoi! 2006 và 2006 Honkaku Mystery Best 10, danh sách các tiểu thuyết trinh thám được xuất bản tại Nhật Bản hàng năm.
Bản dịch tiếng Anh của Phía sau nghi can X đã được đề cử giải Edgar năm 2012 ở hạng mục Tiểu thuyết xuất sắc nhất và Barry Award năm 2012 ở hạng mục Tiểu thuyết đầu tay xuất sắc nhất.
Không chỉ viết tiểu thuyết trinh thám mà Higashino Keigo còn viết cả các tiểu luận văn học cũng như tác phẩm dành cho thiếu nhi. Mỗi tác phẩm của ông đều có phong cách khác nhau, nhưng nhìn chung ông thường hiếm khi đưa quá nhiều nhân vật vào một tác phẩm mà thường đào sâu vào tâm lý nhân vật.
II. Review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Dưới đây là tổng hợp Review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei của tác giả Higashino Keigo. Giúp bạn có cái nhìn tổng quan nhất về cuốn sách mà không cần mất thời gian tìm kiếm.
Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi & cập nhật thông tin mới nhất nhé.
1. HA review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
AAAAAAAAAHHHHHHHH HAY QUÁ!!!!!!! Một quyển thuần trinh thám cuốn hút theo từng trang sách! Một page-turner thật sự! Woww mình đọc ngấu nghiến quyển này vì quá hấp dẫn, không thể đặt xuống được. Câu chuyện theo motif trả thù và cách tác giả dẫn dắt người đọc theo nhân vật chính đi tìm thủ phạm và đọc về suy nghĩ cũng như suy luận của nhân vật chính về vụ án cực kì thú vị; quá trình điều tra từ đầu đến cuối cũng hồi hộp không kém. Mới vào vài trang đầu mình đã bất ngờ trước một chi tiết, đến nửa quyển thì có một cú twist và cuối truyện lại thêm một cú twist bự nữa, thật sự quá đã và shock 🤯(thêm nữa là cách viết tên của một nhân vật trong đây bằng chữ in hoa làm mình hơi nghi ngờ và khi đến cuối thì biết lý do mình mới QUAOOOO “đỉnh thế”). Đoạn kết cũng gây ấn tượng cho mình lắm, đúng kiểu kết mở theo phong cách Higashino Keigo. Tóm lại là, đây là một quyển trinh thám siêu hay và siêu cuốn hút!
2. QHUONG review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
Không làm mình thất vọng. Có thể đọc một mạch trong một ngày luôn. Khác với Án mạng 11 chữ, người đọc theo chân nhân vật chính, Eriko, thực hiện công cuộc trả thù cho một tội ác ngày trước đã hãm hại người yêu của cô. Nhưng không chỉ đơn giản như vậy, Eriko cải trang thành một người khác để thâm nhập vào nhóm nghi phạm, tất cả họ tập hợp tại lữ quán cho một buổi đọc di chúc. Vì vậy mà, không chỉ đơn giản là ta theo dõi hành trình truy ra căn nguyên sự việc cùng Eriko, mà còn lo lắng, thấp thỏm lo sợ rằng danh tính thật của Eriko sẽ bị phát hiện.
Không khí truyện ban đầu đọc không khác gì một trong những vụ án trong truyện Conan, sau đó lại có hơi hướng của phim Knives Out nữa. Trong quá trình đọc lại có thể tha hồ đoán mò hung thủ, và nếu tiện hơn thì có thể vẽ lại sơ đồ của lữ quán để tự mình suy luận. Mình không hơi đâu làm thế, cứ tự đoán mò theo trực giác thôi, ai ngờ mình đoán đúng 100%!
Ban đầu tác giả ném một đống tên nhân vật trong nhóm nghi phạm làm mình hoang mang quá độ vì không kịp nhớ tên, nhưng dần dần cũng phân biệt rõ ràng ai với ai.
Truyện được kể theo hình thức song song giữa hiện tại và tái hiện quá khứ qua lời kể của nhân vật chính. Qua đó thì người đọc cũng hình dung được động cơ trả thù của cô và tại sao cô nghi ngờ những nhân vật còn lại có tham gia vào tội ác quá khứ.
Mình thích cuốn này một phần vì cách tác giả xây dựng được một nhân vật nữ khá là lạnh lùng, tỉ mỉ như thế này. Cô tính toán một kế hoạch tương đối là chu đáo, sắp xếp trước khi nào cần dụ hung thủ và chuẩn bị những phương cách đối phó trước. Thế mà vẫn có những bước ngoặt ngoài dự tính khi một trong các nghi phạm đó bị giết. Eriko buộc phải xem lại những suy luận của mình, trong khi vẫn đảm bảo danh tính mình không bị lộ ra. Khá phục cả những lúc cô ứng biến rất nhanh trong những trường hợp cần sự suy nghĩ nhanh nhạy.
Tuy nhiên một điều lạ xảy ra trái ngược hẳn với sự cẩn thận và tỉ mỉ của Eriko mà mình thấy thật phi lý. Khi cải trang thành một người, ta phải học và bắt chước mọi thứ về người đó (họ giỏi gì, biết gì, thích gì, dáng đi thế nào…). Với bản tính của Eriko thì rõ ràng là cô sẽ phải làm thế. Nhưng cô đã sơ suất phạm một lỗi cơ bản về cải trang, cô biết rằng người mà cô đang cải trang rất giỏi về vấn đề đó, nhưng cô đã chủ quan không thèm đọc hay học hỏi về nó, dẫn đến khả năng bị lộ là rất cao. Mình thấy rằng có rất nhiều cách khác nhau để làm lộ Eriko, chứ còn dùng chi tiết này để lộ cô ấy thì không nhất quán với bản chất tỉ mỉ cẩn thận của cô.
Anh thanh tra ban đầu đọc thấy có vẻ hứa hẹn nhưng rốt cuộc cũng không làm được gì mấy. Theo mình thấy thì anh ta quá nóng vội và cố chấp, những tính cách không nên có ở một điều tra viên phải giữ cái đầu tỉnh táo. Anh ta ương bướng và không chịu mở rộng ra những hướng điều tra khác nhau vì chỉ khăng khăng vào một lối suy nghĩ nhất định. Hơn nữa, cảm giác như nghiệp vụ điều tra của anh ta cũng không được tốt lắm (về vấn đề hung thủ bóp cổ nạn nhân sau khi nạn nhân bị đâm chết), đến gần cuối khi việc phá án cũng mò được tầm 70% rồi mà anh ta vẫn giữ nguyên quan điểm của mình về việc đó.
Cuốn này đọc cảm thấy nóng hôi hổi, vì cảm xúc của Eriko rất mãnh liệt (trái ngược hẳn với giọng văn bàng quan, hờ hững của nhân vật “tôi” trong Án mạng 11 chữ). Công cuộc trả thù vô cùng quyết liệt, đầy cảm xúc, vì tính chất của nó là tư thù, cảm giác bẽ bàng vì bị lợi dụng, bị lừa dối. Khi biết được hung thủ, mình không ngờ cách phản ứng của Eriko lại đẩy đến mức cao như vậy. Nhưng nó vẫn chưa phải là cao trào, đó chỉ là phần tiệm cận thôi. Đến phần cao trào thì cảm xúc thật sự lúc đấy mới bùng phát, tạo một cái kết khá là thoả đáng.
3. BÙI TRUNG ĐỈNH review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei | Higashino Keigo (Dã Tràng dịch)
(có hơi spoil)
- Mình sẽ xếp Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei vào thể loại trinh thám cổ điển ha, hoặc bất cứ thể loại trinh thám nào mà có nội dung chủ đạo là điều tra, phá án. Nhưng mà hơi khác một chút với việc điều tra hay phá án vốn là nhiệm vụ của cơ quan chức năng, hoặc thám từ chẳng hạn. Ở quyển này quá trình “phá án” là quá trình một nạn nhân tìm hung thủ thật sự đằng sau tội ác với mục đích là báo thù.
- Câu chuyện được kể theo ngôi thứ nhất, nhân vật “tôi” là nạn nhân của vụ hỏa hoạn xảy ra tại lữ quán Kairotei nửa năm trước. Hôm nay cô ta trở lại với hình hài và thân phận khác nhằm báo thù kẻ thủ ác trong vụ án nửa năm trước. Vì được kể theo ngôi thứ nhất nên mình đã có nghi ngờ về cú twist có lẽ sẽ là “người kể chuyện không đáng tin cậy”. Nhưng nghi ngờ là vậy thôi, mình vẫn không nhận ra những thông tin bị ẩn đi. Không biết có phải gọi cú twist là “người kể chuyển không đáng tin cậy” hay không nữa vì cô ta trần thuật lại câu chuyện tất cả các chi tiết đều là thật, chỉ có mình hiểu sai thôi.
- Cũng phải nói thêm về câu chuyện của gia đình trong cuốn tiểu thuyết. Về thừa kế thì mình không thắc mắc gì, nhưng đến phần tình cảm của các thanh niên trong gia đình thật là lạ. Em họ có tình cảm với chị họ con của bác mà mọi người trong gia đình đều thấy là bình thường, mình có tham khảo luật hôn nhân gia đình ở Việt Nam thì việc kết hôn của hai người này nếu có ý định đó thì sẽ bị cấm, cũng vẫn bị cấm với luật gia đình ở Nhật Bản. Hay là vào năm quyển sách này được xuất bản thì việc kết hôn với anh chị em họ là không bị cấm (1991).
- Và đó là tất cả những gì mình muốn nói đến trong quyển này. Với mình thì cũng khá cuốn hút, thú vị với twist cuối truyện mặc dù là phần đầu truyển làm mình hơi bối rối nên chững lại. Từ giữa truyện thì đọc rất mượt. Tính cách của nhân vật “tôi” cũng khá thú vị nữa. Sau khi đọc xong thì “Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei” đã khiến mình phải tìm ngay Luật hôn nhân gia đình. Coi như biết thêm về vấn đề kết hôn với người có họ hàng.
4. CAMELLIA PHOENIX review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
“Thế nhưng một lá thư xuất hiện hé lộ sự thật tưởng chừng đã bị chôn vùi dưới lớp tàn tro của vụ hỏa hoạn xảy ra tại chính nơi đây nửa năm trước vào buổi tối ngay trước ngày được mong chờ nhất đã khiến mọi thứ trở nên hỗn động”.
Trong phần giới thiệu ở bìa sau cuốn này có một câu rất dài, tạo ấn tượng với tôi nên tôi dùng nó mở đầu review. Vào những ngày cuối xuân đầu hạ, Sài Gòn nóng trên 35 độ nên tôi toàn chọn những cuốn có bìa cháy bỏng và nội dung bỏng cháy như “Biến thân”, “Mùa hạn kinh hoàng”, và giờ là “Vụ án mạng ở lữ quán Keirotei” để đọc cho hợp bối cảnh và thời tiết. Nội dung của Kairotei quả thật cũng tập hợp đủ thể loại lửa, từ lửa tình đến lửa thiêu, nhưng diễn biến truyện không đến nỗi dồn dập mà có phần chậm rãi nhàn nhạt.
Tại lữ quán Ichiharatei, nữ chính Kiriyu Eriko bị người yêu là Satonaka Jiro ra tay giết hại, sau đó anh ta phóng hỏa căn phòng trọ rồi uống thuốc độc để tự sát. Eriko không chết nhưng bị bỏng nặng và hủy dung. Gần nửa năm sau, trốn khỏi bệnh viện và phía cảnh sát, Eriko hóa trang thành bà cụ Honma gần 70 tuổi, trở lại lữ quán Ichiharatei nhằm mục đích điều tra rõ thảm kịch đã xảy đến với mình và người yêu. Tại nơi này cũng sắp diễn ra buổi công bố di chúc của ông Ichigahara Takaaki – chủ sở hữu lữ quán, cũng là ông chủ mà Kiriyu làm thư ký. Sự có mặt của đông đủ đại gia đình Ichigahara là điều kiện rất thuận lợi cho kế hoạch điều tra của Eriko. Thế nhưng, khi cô chưa điều tra được gì thì trong lữ quán có người bị sát hại.
Trước khi đọc truyện Nhật, tôi luôn chuẩn bị tinh thần ‘đương đầu’ với các danh từ riêng dài tám âm tiết, nhưng đọc đến đoạn giới thiệu các thành viên trong đại gia đình Ichigahara, tôi phải bật cười ‘đau khổ’, kiểu cười của thí sinh khi nhận đề thi và thấy ngay là mình không biết làm. Định chỉ đọc qua cho biết nội dung truyện, nhưng vì muốn tỏ ra trân trọng công sức của Keigo tiên sinh đã sáng tác cuốn này nên tôi đành ghi chú rõ gia phả và mối quan hệ giữa các nhân vật, nhờ đó tôi phát hiện phải chăng Yuka nên gọi Naoyuki là “cậu” chứ không phải “chú”, vì tính vai vế thì Naoyuki là em trai của mẹ Yuka. Thêm nữa, hai người này có mối quan hệ rất gần, Naoyuki là thế hệ thứ hai, Yuka là thế hệ thứ ba, cách nhau rất gần như thế thì không thể yêu nhau, vì hôn nhân cận huyết sẽ không tốt cho chọn lọc tự nhiên!
Không nói chuyện hại não nữa mà chuyển sang nói chuyện tình yêu. Tôi khá đồng cảm với nữ chính trong truyện này vì cô ấy cùng độ tuổi và có ngoại hình giống tôi. Phụ nữ trên 30, xấu xí, mấy chục mùa lá rụng chưa có mảnh tình vắt vai nhưng lại có duyên gặp gỡ và yêu đương với một chàng trẻ tuổi cao lớn đẹp trai – motip này không mới lắm nhưng khi bắt gặp trong truyện trinh thám thì tôi thấy khá thú vị, đặc biệt khi tôi cũng thích cả phần miêu tả diễn biến tâm lý của nữ chính và bối cảnh phát triển mối quan hệ của hai người. Chính vì tình cảm say đắm dành cho Satonaka Jiro, Kiriyu Eriko đã không màng đến bản thân, quyết tra rõ vụ án để bắt kẻ xấu phải trả giá. Cô thật sự là một phụ nữ có tinh thần thép, thông minh, dám yêu dám hận, nhân vật như thế này thường xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, tuy vậy tôi tin rằng ngoài thực tế vẫn có những người như thế hoặc còn hơn thế.
“Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei” là một cuốn trinh thám mỏng nhỏ của Keigo tiên sinh, phần mô tả diễn biến tâm lý nhân vật khá hay, động cơ gây án chấp nhận được, nhưng tôi không nghĩ cuốn này nên được xếp vào thể loại tâm lý – xã hội. Cuốn này hơi giống cuốn “Biến thân” mà tôi đọc gần đây, mức độ ưa thích đối với hai cuốn tương đương nhau. Bối cảnh và hành động của nhân vật trong cuốn này không mang đậm bản sắc văn hóa Nhật, do đó nếu dịch sang các thứ tiếng khác thì có lẽ sẽ dễ đọc đối với độc giả ở các nền văn hóa khác. Tuy nhiên, vì giọng văn nhàn nhạt, không dồn dập, không nhiều kịch tính nên có thể sẽ gây buồn chán đối với các độc giả thích nặng đô.
Truyện cũng có vài chi tiết tôi thấy khó hiểu hoặc không hợp lý: như cái giá / cái kệ trong bếp tại sao lại được nhà sản xuất gắn đồng hồ hẹn giờ; hoặc tại sao nạn nhân khi bị sát hại thì kêu la ồn ào giữa đêm nhưng mọi người ngủ trong lữ quán không ai giật mình vì tiếng ồn… Cái kết của truyện này vừa là happy ending vừa là sad ending, nhưng tuyệt đối không phải open ending. Dù nhìn nhận theo kiểu nào đi nữa, kết kiểu này là thỏa đáng cho tất cả mọi phía, độc giả cũng không thể kêu ca bất mãn gì.
Dù không phải tông màu yêu thích của tôi nhưng tôi công nhận bìa đẹp và hợp nội dung truyện, tuy nhiên kiểu chữ tựa sách quá lạc lõng, không ăn nhập gì với tổng thể. Nếu chọn kiểu chữ khác hoặc cất công thiết kế kiểu chữ cách điệu thì bìa trông sẽ đẹp hơn. Phần dịch thuật ổn, đọc mượt và dễ hiểu. Tôi có thể hình dung sự vất vả của dịch giả khi dịch mối quan hệ rối rắm giữa các nhân vật. Lại thêm một cuốn nữa của Keigo tiên sinh mà tôi không tiếc vì đã đọc, tuy nhiên tôi vẫn chưa / không muốn trở thành người hâm mộ của tác giả này.
(Sea, 29-3-2021)
5. TÀ NGÔ review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
Tôi lại yêu lầm nữa rồi. Nếu lần trước tôi yêu Bạch Sầu Phi dẫu biết sai lầm nhưng tôi chưa từng hối hận. Tôi chỉ tiếc cho tình yêu đó không thể tiếp tục được nữa, phải dừng lại nhưng lần này ở cuốn Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei của Higashino Keigo thì tôi hối hận lắm luôn. Trái tim tôi vụn vỡ, tức ói máu ba ngàn thước.
Tôi đọc truyện này, tôi có cảm giác tôi với nữ chính nhập lại làm một. Buồn vui yêu hận của nữ chính tôi đều thấu tỏ hết. Nữ chính hạnh phúc tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, nữ hận tôi cũng cảm thấy hận, nữ chính nổi điên muốn báo thù tôi cũng muốn báo thù. Giết, phải giết kẻ đã sát hại người tôi yêu. Và đến cuối cùng sự thật vỡ lẽ, tôi cũng giống như nữ chính muốn thét lên: “Tôi chỉ cần giết hắn thôi, kẻ tòng phạm sao cũng được. Tôi căm thù hắn đến mức ấy. Hắn đã giết Jiro. Hắn đã xoá sạch Jiro trong lòng tôi không còn dấu vết. Jiro của em. Jiro đã chết. Jiro của em đã hoàn toàn biến mất”. Ôi, thương nữ chính quá, thực tội nghiệp, sao nỡ đối xử ác ôn với cô ấy như thế chứ. Hazzz
Tôi đã đọc mấy cuốn của Keigo nhưng thú thật là tôi chưa từng thích nhân vật nào của tác giả như nhân vật nữ chính này. Đây là nhân nữ chính mà tôi rung động bằng cả trái tim.
Mở màn là một tình yêu lãng mạn cũng rất cute. Cô là thư ký của một trùm tài phiệt bị ung sắp chết. Trước khi ông chết ông nhờ cô tìm giúp đứa con trai ngoài giá thú mà ông vừa mới hay mình có. Sau một thời gian tìm kiếm và loại trừ thì cô cũng tìm được cậu con trai lưu lạc của ông sếp. Do quá trình tìm kiếm xác nhận cô và cậu ấy hay gặp nhau rồi tình yêu nảy sinh lúc nào không biết. Có lẽ, cô biết mình yêu cậu trai trẻ khi nào nhưng cậu trai chắc không biết. Nói chung người có tình sẽ đến bên nhau. Tình yêu là sự rung động của tâm hồn chứ không phải bởi tuổi tác nhan sắc. Họ yêu nhau nhanh chóng nhưng không kém phần sâu sắc. Đọc những đoạn hồi ức về tình yêu của cô và Jiro tôi thấy đẹp và dễ thương vô cùng, nhất là khúc bụng Jiro đói kêu ùng ục, cô mời Jiro đi ăn món Tây Ban Nha nhưng Jiro ậm ừ do dự sau đó đổi sang ăn hamberger. Tôi cảm nhận được sự bẽn lẽn của một cậu trai nghèo vừa xao động trước tình yêu nhưng cái túi tiền thì xẹp lép. Cặp đôi lệch pha nhưng quá đáng yêu quá dễ thương, họ đẹp đôi cực kỳ trong tưởng tượng của tôi.
Ông trời giống như đố kỵ những cái gì đẹp nhất. Ông đã cướp đi Jiro của cô ấy vào ngày lữ quán Kairotei bị cháy.
Nói chi tiết hơn là vầy, gia đình của sếp cô hay có những buổi tụ họp hàng tháng gì đó. Các cuộc tụ họp này thường tổ chức ở lữ quán Kairotei. Ngày hôm đó, theo kế hoạch cô sẽ dẫn Jiro tới gặp sếp để cho cha con họ nhận nhau. Thế nhưng, đúng vào đêm đó thì cô bị kẻ ác bóp cổ còn Jiro thì bị đầu độc chết. Xác của Jiro nằm cạnh cô. Tên ác ôn sau khi giết Jiro và tưởng cô đã chết thì nó bắt đầu phóng hoả thiêu cháy lữ quán. Cô không chết do bị bóp cổ nhưng bị bỏng nặng. Sau khi điều trị khỏi về thể xác cô nung nấu ý định báo thù rửa hận. Ngày cô ra viện cũng là ngày cô giả đò tự sát chết giả, trốn đi chờ cơ hội báo thù. Cuối cùng ngày đó cũng đến, cô đã tự tay giết chết thằng hung thủ đã giết Jiro. Thù đã trả nhưng tôi thấy không đáng. Cô là 1 cô gái tuyệt vời đâu cần vì 1 thằng cặn bã mà hủy hoại tương lai của mình. Chắc có lẽ cô chọn cách cùng chết vì cô quá yêu nên cô tổn thương sâu sắc không gì có thể chữa lành được nữa.
Truyện này đọc đến đoạn ông luật sư và tay trợ lý xuất hiện thì 80% đã đoán được hung thủ là ai, chỉ là không đoán đúng tòng phạm, và cho đến cuối cùng plot twist lồng trong plot twist thì mới vỡ lẽ bí mật cuối cùng. Khá ngoạn mục. Hay. Một cái kết trọn vẹn, viên mãn, chỉ tiếc cho 2 cha con ông sếp cho đến chết họ cũng không nhận được nhau. Tội và tiếc cho cậu Jiro thật, cậu chỉ mới 23 tuổi, cậu còn quá trẻ mà đã bị tước đoạt sự sống, lìa đời. Trong truyện tuy không nói nhiều về cậu nhưng tôi cảm nhận và thấy được, cậu một người lương thiện. Cậu tuy sống trong cô nhi viện, bị cha mẹ bỏ rơi, chỉ tốt nghiệp cấp 3 nhưng không phải là 1 người tham ăn biếng làm. Cậu có công việc nghề nghiệp đàng hoàng (thợ sửa xe), có ước mơ có hoài bão (tôi đoán vì làm việc chăm chỉ mới có tiền mua xe ô tô lẫn xe máy), sở thích lành mạnh (lại đoán: Đi du lịch, đọc và hâm mộ nhà văn, hồi hộp khi được gặp đại thần trong lòng…). Tôi thấy tuy là trẻ mồ côi nhưng cậu không có sống trong thù hận tăm tối mà là 1 người có tâm lý hoàn toàn khoẻ mạnh, hạnh phúc yêu đời. Một người như vậy mà chết trẻ, đáng tiếc làm sao!!!
Điểm: 8 (15/8/2020)
6. VUONG BAO review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Khác với nhiều người thích các tác phẩm nghiêng nhiều về tâm lí của bác Keigo thì mình lại thích những cuốn thuần trinh thám, tình tiết nhanh gọn của bác Keigo hơn. Và ‘Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei‘ đã đáp ứng được những kì vọng mà mình đặt ra cho nó, giống với cuốn ‘Án mạng mười một chữ‘ đã làm được trước đây.
Câu chuyện kể về công cuộc trả thù kẻ đã gây ra tội ác với người yêu của Eriko. Cô đã cải trang thành bà Honma để đến lữ quán Kairotei, nơi mà tất cả những nghi phạm sẽ tập trung để chờ bản di chúc của ông Takaaki được công bố. Tác giả đã xây dựng khá thành công hình tượng nhân vật Eriko – một cô gái lạnh lùng, tính toán chi tiết, tỉ mỉ kế hoạch trả thù. Nhưng chính việc tác giả đã miêu tả Eriko như vậy, sắp xếp kế hoạch trả thù một cách khá chu toàn lại phạm phải một thiếu sót khá cơ bản. Cô cải trang thành bà Honma, cô tập luyện thành thục cử chỉ, cách đi đứng, tập luyện đến mức có thể đứng trước mặt nhiều người trong lữ quán vẫn không bị phát hiện lại phạm một thiếu sót ngớ ngẩn. Đó là cô lại không tìm hiểu về một vấn đề mà người cô đóng giả rất thông thạo, dẫn đến việc bị lộ của cô mình thấy không thoả đáng lắm. Điều này khá trái ngược với tính cách khá chu toàn trong hành động của cô.
Cái kết của cuốn sách này mình đánh giá khá cao, cảm xúc được đẩy đến mức cao nhất, tạo ra một cái kết vô cùng thoả mãn cho người đọc. Dù chỉ là cuốn sách đời đầu trong sự nghiệp nhưng đã cho thấy tài năng của bác Keigo là vô cùng hứa hẹn như thế nào. Mạch truyện nhanh, tạo nhiều tình tiết để giữ chân người đọc là điều mình rất thích ở các tác phẩm của bác. ‘Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei‘ rất phù hợp cho ai có sở thích với phong cách trinh thám cổ điển, ngắn gọn, dứt khoát.
7. TRẦN VĂN THƯỞNG review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
“Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei” Một tác phẩm trinh thám của Keigo mới ra gần đây. Truyện này có thể nói là xuất sắc trong cách suy luận, phá án. Lẽ thông thường, cảnh sát sẽ là người tìm ra tội phạm để bắt nhưng riêng tập này xoay quanh việc tìm kiếm manh mối và ý chí trả thù kẻ hãm hại mình năm xưa của cô gái trẻ Kiriyu.
Ngày giỗ 49 ngày của ông Takaaki, cố chủ tịch tập đoàn lớn mạnh, tài sản kếch xù cũng là ngày công bố bản di chúc của ông. Mọi người trong gia đình tề tựu tại lữ quán Kairotei để chờ nghe luật sư đọc di chúc dưới sự làm chứng của bà Honma.
Lữ quán Kairotei trước đây từng xảy ra một vụ hỏa hoạn và được kết luận rằng đó là một vụ giết người yêu, phóng hỏa rồi tự sát. Nhưng sự thật đằng sau đó chỉ duy nhất một người biết và người đó đang trên hành trình tìm lại công bằng cho mình.
Trở lại với ngày đọc di chúc, bà Honma hé lộ một thông tin bất thường về vụ hỏa hoạn năm xưa cũng như bằng chứng mà người đã khuất để lại cho bà. Kể từ đó, bi kịch thực sự bắt đầu. Những mối nghi kị về việc tranh chấp tài sản, sự thật về vụ hỏa hoạn năm ấy dần vén lên dẫn đến cái chết thương tâm của nạn nhân thứ 2.
Dần dần, độc giả được sáng tỏ về hung thủ của vụ án trước đây. Hóa ra, đó không phải là tự sát như đã kết luận mà đó là một âm mưu đen tối mà nạn nhân lại không thể ngờ mình bị đẩy vào tình thế ấy. (Thương cho nạn nhân, chết một cách không minh bạch) Thực sự đọc đến khúc này mình cũng không ngờ hung thủ lại là kẻ đó.
Keigo dẫn dắt mạch truyện quá xuất sắc, mình đã phải đọc thật kỹ những cuộc nói chuyện tưởng như vô bổ giữa các nhân vật bởi chúng ẩn giấu manh mối để tìm ra chân tướng hung thủ.
Cái nữa là kiểu kể chuyện của Keigo trong phần này khiến mình liên tưởng tới truyện Conan ghê gớm. Giết người phòng kín, manh mối để lại, chứng cứ ngoại phạm… Kiểu vừa đọc, vừa tưởng tượng bối cảnh, vừa suy luận hung thủ là ai (mặc dù mình suy hổng trúng ai hết trơn 😂) khiến khó lòng ngừng đọc.
Cả cái kiểu “hung thủ chắc chắn là tên đen thui bí ẩn” đặc sệt Conan đọc khá hấp dẫn.
Cái kết khiến mình hơi bị hụt hẫng. Đồng ý rằng kẻ ác sẽ phải đền tội nhưng kết vậy hơi đau lòng. Cuối cùng nữ chính vẫn phải nhận lấy những bi thương. Cú twist cuối truyện khá sốc. Nhưng nó lại vô cùng hợp lý.
Truyện mở bằng một vụ hỏa hoạn và kết lại cũng bằng một vụ hỏa hoạn ở tại cùng một địa điểm đã để lại một ấn tượng khá sâu đối với mình.
Và cuối cùng, mình đã hiểu vì sao tác giả lại viết JIRO thay vì Jiro 😁 bởi thông thường mình rất hiếm khi để ý tiểu tiết như vậy. Ai dè đó là ẩn ý của ông tác giả.
Truyện đánh giá 9/10. Trừ 1 điểm vì cái kết không như ý muốn của mình.
8. MAX TRUONG review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
Cũng một thời gian mình mới quay lại cuốn sách liên quan đến trinh thám của bác Higashino Keigo. Phải nói sao nhỉ? Trước đây thật lòng mà nói về khoản mở đầu câu chuyện của bác diễn tả rất nhiều chi tiết, làm nhiều lúc mình phải buông cuốn sách vì không có hứng đọc vì khá lê thê. Nhưng đây là cuốn sách của bác thuần trinh thám nên cuốn mình ngay từ chương đầu tiên. Mở đầu là một người giả dạng hoá trang một bà lão 70t đi đến nơi đã xảy ra vụ án mạng ở lữ quán Kairotei vào thời gian trước, là người làm chứng cho một cuộc chia gia tài của người anh giàu có của gia đình Ichigahara đã qua đời.. Người hoá trang này là ai? Là người đã từng là nạn nhân trong vụ hoả hoạn trước đây. Người đó rất may mắn được tham gia vào buổi họp mặt này để tìm ra hung thủ và để trả thù cho người yêu đã mất năm xưa cũng như suýt chết của mình.. Hung thủ là người trong gia đình này, vì trong vụ án mạng lần trước họ đã có mặt ở đây. Và hung thủ là ai, họ sẽ phải trả giá và câu chuyện có được phơi bày?
Sách này mình đọc nhiều tình tiết vô lý về đoạn cải trang, mình cứ nghĩ chỉ có truyện tranh như Conan, Kaito Kid hay Kindaichi thì mới có chứ. Ai mà ngờ lại xuất hiện ở đây làm mình cũng thấy nó phi thực tế. Sách này tuy thuần trinh thám nhưng tâm lý nhân vật vẫn đan xen vào mình thấy rất hấp dẫn và gây cấn nhiều đoạn. Và đúng là bác Keigo, luôn tạo sự bất ngờ ở đoạn kết.
9. HANH HG review sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
Một cuốn sách dễ đọc của Keigo, vụ án diễn ra trong phạm vi lữ quán và tuyến nhân vật cũng ít hơn nên nếu tập trung thì chỉ cần một buổi là đọc xong rồi. Cốt truyện thì vẫn là một vụ án xảy ra, có khuất tất và nhân vật chính sẽ là người giải mã vụ án. Ở đây vụ án xuất phát từ vụ cháy 6 tháng trước và tiếp tục là hành trình của nv chính đi tìm hung thủ và trả thù cho người mình yêu. Nếu đặt cạnh một số cuốn khác của Keigo thì cuốn này chỉ hơn ở độ dễ đọc, còn tình tiết vụ án mà xếp theo đúng trình tự tuyến tình thì cũng không khác vì 1 tập conan cả. Dễ hiểu và nhưng nhàm một chút. Tuy nhiên nếu chưa từng đọc tác phẩm nào của Keigo thì nên bắt đầu bằng cuốn này đầu tiên, vì những cuốn kia quá trội nên phần nào sẽ át mất cuốn này.
Rate Bạch dạ hành > Ác ý > Hoa mông ảo> Điều kỳ diệu của tiệm tạp hoá Namiya > Sự cứu rỗi của thánh nữ> Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei
III. Trích dẫn sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Tôi là một bà lão. Một bà lão sắp bước sang tuổi 70.
Đưa vé bước qua cửa soát, cảm giác căng thẳng trong tôi vơi đi được phần nào. Dù tự tin là trông mình rất ổn, nhưng để cho chắc không bị nhìn thấu tâm can, tôi cứ thế cúi gằm mặt trong tàu điện. Đám học sinh ngồi ở hàng ghế đối diện mải mê đọc tạp chí truyện tranh như chẳng thèm đếm xỉa gì đến bà lão này.
Không được căng thẳng như thế này. Phải tự tin lên. Cứ đường đường chính chính là ổn. Làm được như thế sẽ không bị ai nghi ngờ.
Bên cạnh quầy bán vé có một chiếc gương. Làm bộ thản nhiên, tôi ra đứng trước đó. “Coi này, nhìn ở góc độ nào cũng chỉ thấy một cụ bà cực phẩm là đây.”
Không được mất tự tin. Bí quyết chỉ có vậy.
Nói rồi, tôi nhìn xung quanh phía trước nhà ga. Không phải một nhà ga to lớn gì. Đại khái cũng có một cái nom giống bùng binh phía trước nhưng không đến mức có đường riêng cho các tuyến xe buýt chạy qua. “Chỗ này mà thuận tiện hơn thì có lẽ khách du lịch sẽ đông lên đấy” tôi đã nói suốt với ông Takaaki như thế, nhưng ông chỉ cười rồi bảo “Nhưng chính cái kiểu dị thường ấy lại ghi điểm cho nơi này.”
Tấm biển đề điểm chờ xe taxi gỉ sét khiến tôi lo lắng không biết liệu có xe nào chạy qua đây không. Nhưng chờ độ mười phút thì cũng có một xe taxi tư nhân từ phía bùng binh chạy lại. Lái xe là một người đàn ông đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt có vẻ phúc hậu.
“Xin cho tôi đến lữ quán Ichiharatei.” Tôi nói.
“Lữ quán Ichiharatei… À, vâng.” Bác tài vừa khởi động đồng hồ tính tiền vừa hơi ngoái lại phía tôi.
“Lữ quán đó giờ không còn kinh doanh nữa. Quý khách có biết không ạ?”
“Vâng, tôi có biết. Từ sau vụ tai nạn đó phải không ạ?”
“Là vụ hỏa hoạn đấy. Cũng được nửa năm rồi thì phải. Tôi cũng không rõ cụ thể thế nào nhưng đối với lữ quán mà nói thì quả là vận đen hết mức.”
Đúng là một ông già nhiều chuyện, cả chuyện đó cũng nói ra được. Qua gương chiếu hậu, bác tài ngó nhìn phản ứng của tôi rồi dò hỏi:
“Quý khách chắc không phải là người của lữ quán đâu nhỉ?”
“Tôi chỉ là người quen biết với chủ lữ quán thôi.” Tôi đáp.
“Ra vậy. Biết thế tôi đã không cần giải thích cặn kẽ rồi.”
“À, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi đến Ichiharatei.”
“Chắc vậy rồi. Vì khách quen của lữ quán sẽ không gọi là Ichiharatei mà gọi là Kairotei.”
“Kairotei?”
“Vì lữ quán được chia thành các khu khác nhau, nối liền bằng một dãy hành lang nên được đặt tên như vậy.”
“À, ra là thế.”
“Lữ quán ấy nổi tiếng lắm đấy, quý khách. Nghe nói tuy không rộng đến mức cho nhiều khách đến nghỉ nhưng trước đây một nhà văn nổi tiếng nọ đã trọ ở đó trong một thời gian dài. Tôi cũng mong được một lần đến đấy nghỉ mà vẫn chưa có cơ hội.” Nói thế xong bác ta nở nụ cười tươi rói.
“Dạo đó chắc vụ hỏa hoạn cũng trở thành đề tài bàn tán của vùng này bác nhỉ?”
“Cũng có đấy. Vì kể ra cũng là vụ việc kỳ lạ mà.”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên thay đổi giọng điệu. “À mà thật tình, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ. Nhưng nghe nói là đã được tu sửa lại như cũ rồi nên chắc không có gì phải lo lắng đâu.”
Ông ta phải vội vàng chữa lời như vậy hẳn là vì đã buột miệng nói về lời đồn kỳ quái đó, sợ sau này bị phía lữ quán Kairotei để mắt đến đây mà.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đi vào đoạn đường núi. Những con đường mấp mô nối tiếp nhau. Dân cư thì thưa thớt còn cây cối lại rậm rạp, um tùm.
Đi thêm một đoạn nữa, các ngã rẽ nhỏ dần hiện ra.
Đầu mỗi ngã rẽ đều dựng biển hiệu của các lữ quán. Đi qua hết dãy biển hiệu, gần đến cuối đường thì mới thấy một tấm biển mới coong đề chữ “Kairotei”. Ở góc biển hiệu còn ghi một dòng chữ nhỏ “Ichiharatei”.
Tôi xuống xe trước lữ quán, nhưng không thấy có người ra đón. Tôi liền bước vào sảnh trong nhà kiểu Nhật, hai lần cất tiếng gọi. Được một lát thì nghe thấy tiếng chân vọng lại, rồi từ phía sâu bên tay phải, bà quản lý lữ quán đi ra.
Tôi đột nhiên cảm thấy thân thể mình cứng đờ. Đây là cửa ải đầu tiên. Nếu không công phá được nó thì đừng mơ làm gì tiếp.
Bà quản lý quỳ gối, nền nã khép hai tay lại rồi hỏi: “Có phải quý bà Honma không ạ?” Bà ấy quãng gần 50 nhưng nhờ lớp trang điểm kỳ công mà mang vẻ nhu mì trông chỉ như ngoài 30. Nhìn vậy tôi cũng có đôi chút ghen tị trong lòng.
“Vâng, tôi là Honma Kikuyo.”
Phải vừa giữ nguyên tư thế điềm đạm, vừa toát ra một sự thiếu sức sống đúng với cái tuổi này. Chẳng phải vì giây phút này mà mình đã luyện tập trước gương không biết bao nhiêu lần rồi sao. Cho dù đến giờ vẫn không làm được cho hoàn hảo.
Một khoảng lặng trôi qua, sau đó bà quản lý nở một nụ cười tươi tắn.
“Hân hạnh được đón tiếp quý khách. Quý khách đường xa đến đây chắc mệt lắm rồi đúng không ạ.”
Nhìn gương mặt này, tôi chắc mẩm là mình đã thắng. Bà ta không một chút nghi ngờ.
Tôi cởi giày bước lên bậc thềm, bà quản lý vẫn giữ nét mặt hồn hậu rồi đứng lên.
“Vậy tôi xin phép dẫn quý khách về phòng luôn. Chúng tôi đã nhận được yêu cầu chuẩn bị phòng cao cấp cho quý khách.”
“Cảm phiền bà quá.” Nói đoạn tôi cúi đầu xuống, vừa tủm tỉm cười vừa nói tiếp: “Về phòng nghỉ, tôi xin mạn phép có yêu cầu vô lối này.”
“Sao cơ ạ?” Mặt bà quản lý lộ rõ vẻ bất ngờ. “Quý khách có yêu cầu gì ạ?”
“Cũng chẳng phải yêu cầu gì to tát.”
Tôi vẫn cúi mặt cười mỉm, rồi ra vẻ quan trọng, tôi ngẩng đầu lên. “Thật ra tôi có nghe ông nhà tôi kể đã từng nghỉ ở đây. Nghe nói quang cảnh từ phòng ông ấy nghỉ khi đó đẹp tuyệt vời, nên nhân dịp này tôi cũng muốn được nghỉ tại phòng đó.”
“À, ra là vậy ạ. Tôi cũng mong sẽ đáp ứng được yêu cầu của quý khách. Phòng đó là phòng nào vậy ạ?” Ánh mắt thoáng hiện lên sự bất an, bà quản lý hỏi.
“Ông nhà tôi nói là phòng Inoichi.” Nghe tôi trả lời xong, bà ấy bối rối thấy rõ.
“Phòng Inoichi ạ? Đã là yêu cầu của quý khách, chúng tôi xin hết lòng đáp ứng, chỉ có điều…” Lúc này trong đầu bà chủ chắc hẳn rất nhiều suy nghĩ như những xoáy nước đang cuồn cuộn trào dâng. Im lặng làm theo yêu cầu của khách, hay để tránh rắc rối về sau thì bây giờ cứ giải thích ngọn ngành cho xong? “Inoichi” – chỉ cái tên thôi cũng đủ đau đầu rồi.
Tôi quyết định xoa dịu nỗi khổ sở của bà ấy.
“Chắc bà vẫn còn ái ngại về vụ tai nạn trước đây. Nhưng bà cứ yên tâm. Tôi biết cả việc đó nhưng vẫn đề nghị chọn phòng này. Thêm nữa, theo những gì tôi nghe được từ bác tài xế taxi thì phòng đó bây giờ đã được tu sửa lại rồi mà nhỉ?”
Chiếc thuyền cứu hộ giữa dòng nước xiết hình như có tác dụng. Bà quản lý khẽ thở phào.
“Vậy ra quý khách đã biết hết cả rồi. Nhưng như thế có được không ạ? Từ khi tu sửa đến giờ vẫn chưa có khách nào đến nghỉ ở phòng đó đâu ạ.”
“Ôi, nếu bận tâm những điều như vậy thì tôi đã không sống đến từng này tuổi rồi. Xin cứ đưa tôi đến phòng đó đi.”
Nghe tôi nói đến đây, cuối cùng bà quản lý cũng gật đầu.
“Vâng. Vậy xin theo lời quý khách ạ. Còn đương nhiên phòng Inoichi lúc nào cũng sẵn sàng để phục vụ quý khách.”
“Thật làm phiền quá!”
Tôi khẽ cúi đầu.
Được bà quản lý dẫn lối, tôi đi về phía căn phòng. Nói thế thôi, chứ dù không được ai chỉ lối tôi vẫn nằm lòng khu nhà này. Một tòa nhà được xây theo hình lưỡi liềm với khu vườn ở giữa, bốn khu phụ và một khu chính bao xung quanh. Các khu phụ được đặt tên là I, Ro, Ha, Ni” theo thứ tự từ xa đến gần khu chính. Phòng ở các khu phụ lại được đặt tên như “Rononi” – phòng số 2 khu Ro hay “Hanosan” – phòng số 3 khu Ha.
Phòng Inoichi mà tôi yêu cầu ở khu ngoài rìa nhất.
Từ khu chính đến các khu phụ phải đi qua một hành lang dài. Một bên của hành lang có gắn các cửa sổ để có thể nhìn thấy toàn cảnh xung quanh. Bởi vậy, đi từ khu chính đến phòng Inoichi ở ngoài cùng, ta có thể thưởng lãm khu vườn nằm ở phía bên tay trái trong khi đi hết dãy hành lang này theo hướng ngược chiều kim đồng hồ. Trong vườn có một hồ nước lớn và một phần của hành lang còn kiêm luôn vai trò như cây cầu bắc qua mặt hồ này.
Đi qua vài khu nhà, chúng tôi đến khu I ở phía ngoài cùng. Ở đây có hai phòng. Phòng hướng mặt ra vườn là phòng Inoichi. Theo hướng dẫn của bà quản lý, tôi bước vào phòng. Ngay lập tức, mùi chiếu mới xộc vào mũi.
“Hay để tôi mở cửa cho không khí lưu thông ạ?”
Bà quản lý có vẻ cũng khó chịu với mùi này, bèn đề nghị nhưng tôi từ chối. Khí trời tháng ba vẫn còn lạnh lắm. Với lại, tôi cũng muốn nhanh chóng được ở một mình trong “căn phòng đã bị phong ấn” này sớm chừng nào hay chừng ấy.
Bà quản lý giới thiệu qua về trang thiết bị trong phòng, cách sử dụng điện thoại, bồn tắm thì lúc nào cũng dùng được, sau đó bảo tôi nghỉ ngơi rồi xin phép đi ra. Tôi gật gù cho có rồi gọi với lại:
“Nhà Ichigahara vẫn chưa ai đến phải không bà nhỉ?”
“Vâng, họ chưa đến đâu ạ. Nhưng chắc cũng sắp rồi vì bữa tối bắt đầu lúc 6 rưỡi.”
Tôi nhìn đồng hồ thì đã hơn 5 giờ một chút.
“Quý khách có muốn tắm suối nước nóng trước khi ăn tối không ạ? Giờ này phòng tắm lớn cũng không có ai, quý khách có thể thong thả tắm một mình đấy ạ.”
“Thế à. Vâng, vậy lát nữa nếu có nhã hứng thì tôi sẽ qua ạ.”
Tôi đáp lời. Nhưng tiếc là lần này thì không thể tắm ở phòng tắm lớn được.
Bà quản lý lại bảo tôi thong thả nghỉ ngơi rồi rời đi. Sau khi chắc chắn không còn nghe thấy tiếng bước chân của bà ta nữa, tôi khóa cửa ra vào.
Mở cửa shoji bước ra phía hiên, tôi ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh qua khung cửa kính. Ngoại trừ sắc màu của cây cối đã chuyển từ thu sang xuân, quang cảnh cũng gần giống ngày hôm đó. Cái ngày mà tôi đã sống trong hạnh phúc tuyệt trần. Thế nhưng cảm xúc của tôi bây giờ thì sao? Cứ như một cái khăn lau đen cáu bẩn mà nếu vắt thì những giọt hôi tanh sẽ chực nhỏ ra.
Tôi quay lại phòng, đóng chặt cửa shoji. Như thế này thì không ai có thể nhìn thấy tôi được nữa. Chỉ vừa nghĩ như thế, sức lực toàn thân như bị hút hết, tôi lảo đảo ngồi sụp xuống. Dù sao đi nữa cũng đã lèo lái được đến đây rồi. Muốn hoàn thành được những việc tiếp theo thì không được phép mệt mỏi rã rời như thế này. Nhưng để tiếp tục diễn mà không làm lộ chút sơ hở nào quả là cần tôi luyện thần kinh.
Tôi kéo túi xách lại gần, rồi lấy từ trong ra chiếc gương nhỏ. Tôi lo lắng nhìn sát vào, trên mặt gương tròn phản chiếu khuôn mặt một bà lão tóc bạc trắng. Má chảy xệ, đuôi mắt hằn vô số nếp nhăn. Nhìn kiểu gì cũng không dưới 60 tuổi. Sự thật khách quan này một lần nữa đem lại dũng khí cho tôi, nhưng không thể phủ nhận nó cũng khiến tôi có đôi chút cô đơn.
Bà quản lý nói bữa tối sẽ bắt đầu từ lúc 6 rưỡi. Khi đó tôi sẽ chạm mặt nhà Ichigahara. Tôi đã gặp họ với bộ dạng này tại đám tang ông Takaaki, nhưng khi đó mọi thứ hỗn độn nên nhà Ichigahara cũng không để ý. Còn hôm nay thì khác.
Trước bữa ăn, chắc tôi phải hóa trang lại một lần nữa. Rồi có lẽ cũng nên tắm bồn luôn. Để về sau có bị ai rủ đi tắm thì còn có cớ mà từ chối.
Tôi bước vào nhà tắm, xả nước nóng vào bồn rồi ra tẩy trang tại chậu rửa mặt. Bộ mặt của bà lão được gột rửa, lộ ra bên dưới một làn da trẻ trung. Làn da của tuổi 32.
Thế nhưng khi tấy đi hết lớp trang điểm, tôi lại rơi vào một cảm giác u uất khác. Đây không còn là khuôn mặt của tôi. Làn da khỏe mạnh này chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại đã bị chôn vùi dưới lớp sẹo phẫu thuật xấu xí. Bác sĩ của một trường đại học nào đấy đã nói trên tivi rằng sự tiến bộ của khoa chỉnh hình thật đáng kinh ngạc. Giả dụ có không hóa trang đi nữa thì có lẽ cũng chẳng mấy người nhận ra được tôi.
Tiếp theo, tôi thận trọng gỡ bộ tóc giả. Bộ tóc giả đẹp tuyệt vời có màu trắng như sữa. Hiện giờ các công ty sản xuất tóc giả cho phụ nữ ngày một nhiều hơn, chỉ cần bỏ tiền ra, họ sẽ đáp ứng bất kể yêu cầu nào. Tôi mang theo ảnh của phu nhân Honma Kikuyo, bày tỏ là muốn có mái tóc giống như thế. Người phụ trách dù nghi ngờ nhưng vẫn nhận làm. Có lẽ người ấy đã tự cho là tôi dùng để quay phim hay gì đó.
Thật ra tôi đã muốn nhuộm tóc. Vì đội tóc giả ai biết sẽ bị lộ ra lúc nào. Tôi có hỏi thăm thợ làm tóc, họ bảo cũng không hẳn là không làm được. Nếu bôi thật nhiều thuốc tẩy và bôi hai lần thì tóc sẽ ra màu như màu ánh kim nhạt. Sau đó, nhuộm màu xanh nhạt phủ lên thì dù không được trắng hẳn nhưng vẫn nhìn ra tóc màu bạc. Tôi đã dốc hết quyết tâm mà làm theo lời người thợ làm tóc. Tuy nhiên, kết quả thật thảm hại. Rõ ràng là màu đã bị tẩy đi nhưng tóc lại trở nên loang lổ. Da đầu thì bị bong tróc đỏ lên. Dù có nhuộm xanh thì cũng khó mà ra được màu tóc trắng tự nhiên. Tôi đã phải cắt bỏ toàn bộ chỗ tóc ấy.
Bởi vậy kết cục tôi đành an phận với bộ tóc giả này. Nhưng vì tay nghề của họ quá thượng thừa nên nếu không biết thì sẽ không thể nhận ra. Từ đầu mà làm luôn thế này có phải tốt rồi không.
Nước nóng trong bồn tắm đã đầy nên tôi cởi kimono. Mình trần như nhộng đứng trước gương, trong khi nhìn ngắm cơ thể gầy gò của người phụ nữ 32 tuổi, tôi hơi xoay người để soi phần lưng. Những vết sẹo bỏng gớm ghiếc nằm đó trông chẳng khác nào mấy hòn đảo được vẽ trên bản đồ. Không được quên sự tồn tại của những vết sẹo này. Không được để sự căm ghét này vơi đi.
Ngâm mình trong bồn tắm, tôi duỗi căng tay chân. Giờ phải tranh thủ thư giãn. Bởi chẳng biết đến bao giờ mới lại có được tâm trạng này.
Tôi cẩn thận dùng hai tay vuốt ve khắp cơ thể. Khi những ngón tay chạm vào bộ ngực lép xẹp, một điều gì đó nặng trĩu chạy khắp lồng ngực tôi. Chỉ có một người đàn ông duy nhất đã nhẹ nhàng cắn núm vú này.
Là JIRO, JIRO của tôi!
Tôi sẽ mãi mãi không quên những ngày tháng bên anh ấy. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời tôi. Thế nhưng, tôi lắc đầu. Những kỷ niệm đẹp tuyệt vời đó đồng thời cũng gắn liền với những ký ức đen tối nhất.
Ký ức của cái ngày địa ngục ấy!
……
Trên đây là một trích đoạn trong sách Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei – Higashino Keigo. Nếu các bạn thấy hay và hữu ích thì đừng quên mua sách giấy để ủng hộ Tác giả và Nhà xuất bản nhé!
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè! |
Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!