Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình – Nguyễn Nhật Ánh

Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh 2

Thể loại Truyện Dài
Tác giả Nguyễn Nhật Ánh
NXB NXB Trẻ
CTy Phát Hành NXB Trẻ
Số trang 344
Ngày xuất bản 02-2020
Giá bán FAHASA T I K I SHOPEE

I. Giới thiệu Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình là tác phẩm mới tinh thứ 2 trong năm 2016 của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh dài hơn 300 trang, được coi là tập tiếp theo của tập truyện Mắt biếc. Có một tình yêu dữ dội, với em, của một người yêu em hơn chính bản thân mình – là anh.

Ngày xưa có một chuyện tình có phải là một câu chuyện cảm động khi người ta yêu nhau, nỗi khát khao một hạnh phúc êm đềm ấm áp đến thế; hay đơn giản chỉ là chuyện ba người – anh, em, và người ấy…?

Bạn hãy mở sách ra, để chứng kiến làn gió tình yêu chảy qua như rải nắng trên khuôn mặt mùa đông của cô gái; nụ hôn đầu tiên ngọt mật, cái ôm đầu tiên, những giọt nước mắt và cái ôm xiết cuối cùng… rồi sẽ tìm thấy câu trả lời, cho riêng mình.

– Miền nè.

– Gì hở Phúc?

– Có chuyện này nè.

– Chuyện gì vậy?

– Ở trong lớp mình ấy mà.

– Trong lớp mình sao?

– Lần này tôi thấy đôi lông mày Miền nhướn lên. Nó vừa hỏi vừa xoáy mắt vào mặt tôi, chắc nó lấy làm lạ trước lối nói chuyện lòng vòng của tôi.

Ngay cả tôi, tôi cũng thấy tôi không giống mọi hôm chút nào và phát hiện đó khiến tôi gần như nổi điên lên với chính mình.

Tôi nói nhanh:

– Có một bạn trong lớp đang thích Miền đó.”

“Tôi rơi vào tình yêu như thiên thạch bị rơi vào lỗ đen. Tôi bị tình yêu đó nuốt chửng với một sức mạnh không sao cưỡng lại được.

Suốt một thời gian dài, tôi trượt trên tình yêu như trượt trên vỏ chuối, ngây ngất, mê man, chỉ khi nào té ngã thì đà trượt đó mới dừng lại.

Có cái gì đó làm tôi lạc lối. Nó khiến tôi tin rằng đạo đức là cái con người vẽ ra chứ không phải là cái vẽ ra con người. Nó khiến tôi sẵn sàng nổi loạn, chẳng buồn bận tâm cuộc đời mình rồi sẽ trôi dạt về đâu, những thứ gì sẽ đổ lên cuộc đời mình. Và tôi, thoạt đầu là tin một cách ngây thơ, về sau thì cố tin đó là tình yêu để biện hộ cho hành động của mình. Nhưng yêu kiểu như tôi yêu Phúc thì càng yêu tôi càng hiểu về tình yêu ít hơ

Có cái gì đó mù lòa, say đắm, điên rồ, ảo giác, đẫm mê hương trong cuộc tình này.

II. Review sách Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

Review Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Dưới đây là tổng hợp Review sách Ngày xưa có một chuyện tình của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Giúp bạn có cái nhìn tổng quát nhất về cuốn sách và không cần mất thời gian tìm kiếm. Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi và cập nhật thông tin mới nhất nhé.

1. MUCMOCMEO review sách Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

Nhắc đến Nguyễn Nhật Ánh chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ ngay đến “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” hay “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”. Riêng mình thì chỉ nhớ tới mỗi “Đảo mộng mơ” do ngày đó đọc kha khá truyện của tác giả này, chắc cũng phải 4-5 năm rồi nên cứ nhớ nhớ quên quên. Chị gái mình rất thích truyện của Nguyễn Nhật Ánh vì thế tủ sách nhà mình có sắp trọn bộ sách của ông rồi nhưng mình vẫn chưa có thời gian và đủ hứng thú để đọc hết. Mới đây, Nguyễn Nhật Ánh có ra mắt cuốn “Ngày xưa có một chuyện tình” và y như rằng về đến nhà đã thấy chị mình mua nó. Và sau đây là chút ít cảm nghĩ của mình.

“Ngày xưa có một chuyện tình” kể về mối tình thuở thơ ấu của Vinh – Miền – Phúc. Vinh thích Miền, ngay từ lúc mới là cậu học sinh cấp hai. Và cái sự “thích” ấy lâu dần trở thành “yêu”. Tình yêu của Vinh dành cho Miền là thứ tình cảm lặng thầm, lặng lẽ qua từng ngày. Nó dai dẳng, bền bỉ hơn bất cứ thứ gì khác trên đời. Dù cho tất cả mọi người xa lánh Miền, dù ăn bao nhiều trận đòn từ anh trai Miền, dù chịu quá nhiều tổn thương, Vinh vẫn âm thầm chịu đựng, vì Miền. Miền là con gái, nên có sự nhạy cảm hơn bình thường, và nó biết tình cảm của Vinh. Nhưng nó lại gặp Phúc – bạn thân chí cốt của Vinh. Ở Phúc toát ra sức hấp dẫn khiến Miền không sao cưỡng lại được. Ở cái tuổi mới lớn, còn nhiều bỡ ngỡ và sự ngây thơ, Miền bất chấp mọi thứ kể cả Vinh để ở bên Phúc. Còn Phúc, tuy biết Vinh thích Miền, nhưng bản thân nó cũng không cản nổi tình cảm của mình dành cho Miền. Nên nó ích kỷ, đến bên Miền. Chuyện tình tay ba tưởng chừng như sẽ làm mất đi vĩnh viễn tình bạn nhưng không, bằng tất cả lòng cảm thông và sự cao thượng của Vinh, chúng nó vẫn giữ nguyên vẹn được thứ tình bạn đẹp đẽ đó. Rồi vào một ngày, Phúc biến mất không một dấu vết. Điều đó đã làm đảo lộn cuộc đời của cả 3 đứa Vinh – Miền – Phúc.

Sau khi Phúc biến mất, Miền cũng đột ngột rời quê đến nhà chị gái ở, còn lại Vinh trống trải hoang hoải suốt những năm tháng còn lại của thời học sinh. Được một thời gian, Miền trở về nhưng không tiếp tục đi học nữa, thay vào đó Miền ở nhà trông bé Su – con chị gái Miền. Vinh đậu đại học và ra Đà Nẵng ở hẳn. Nhưng cứ mỗi lần về đều đến thăm Miền. Sau khi tốt nghiệp, Vinh xin về quê dạy học và vẫn thường xuyên lui tới nhà Miền. Nó biết, nó vẫn yêu Miền như ngày nào. Sau khi biết được bé Su chính là con của Miền và Phúc, Vinh quyết tâm hỏi cưới Miền và nhận mình chính là cha đẻ của bé Su năm đó. Cuộc sống vợ chồng của Vinh và Miền đang rất yên ấm thì Phúc đột ngột trở về. Khi Phúc biết bé Su chính là con trai mình, nó tìm cách thuyết phục Miền cùng nó bỏ trốn. Một lần nữa, Miền vẫn không thể từ chối Phúc. Ngày hôm ấy khi Miền đồng ý bỏ trốn cùng Phúc, Vinh đã biết được hết mọi chuyện và lẳng lặng bỏ ra Đà Nẵng để kế hoạch của Miền và Phúc được êm xuôi. Nhưng đêm ấy Miền không đi, Phúc cũng tự ý rời đi một mình. Và khi Vinh trở về, một cái kết viên mãn được mở ra cho tất cả.

Ban đầu khi đọc cuốn sách này, mình không hề thích tính cách của nhân vật Vinh. Mình cảm thấy Vinh quá hiền lành, nhút nhát và quá yếu đuối. Vinh thích Miền lâu đến vậy, si tình đến vậy nhưng chưa một lần mở lời. Ngoài việc âm thầm ở bên để che chở, giúp đỡ, Vinh chấp nhận nhìn Miền hạnh phúc bên người khác. Tình yêu đơn phương của Vinh cứ dài dằng dặc, mỗi ngày một lớn lên và chẳng có cách nào thoát ra được. Đó là một nỗi cô đơn kéo dài suốt bao năm tháng, một nỗi buồn mãi chẳng thể vơi, một chuyện tình không có hồi kết.

“Khuyết một nửa tôi đợi chờ một nửa
Như rằm chờ một nửa của vầng trăng
Như câu hỏi đợi một người để hỏi
Bạn có là một nửa của tôi chăng?”

Nhưng rồi càng ngày, cách hành xử của Vinh càng khiến mình thấy cảm phục. Trên đời được mấy ai có tình yêu như thế, cao thượng và hy sinh vì người mình yêu nhiều đến như thế? Hết lần này đến lần khác, người chịu tổn thương vẫn là Vinh. Suốt bao nhiêu năm trời, Vinh đều hết lòng yêu thương Miền, bỏ lại sau lưng quá khứ lầm lỗi của Miền để được ở bên. Vậy mà Miền có ý định rời bỏ Vinh để kiếm hạnh phúc riêng. Dù biết là Miền có nỗi khổ riêng, nhưng nếu bỏ Vinh để ở bên Phúc thì thật quá đáng. Vinh không đáng bị đối xử tàn nhẫn như thế. Giống như Miền đã nói: “Cuộc đời tôi giống như một quả táo bị sâu, trong khi tình yêu Vinh dành cho tôi không một tì vết”.

Đọc xong truyện, mình nhận ra cuộc sống là hàng chuỗi các mâu thuẫn. Rằng con người  thật tham lam, đặc biệt là chuyện tình cảm. Nhưng tình cảm là thứ không thể chi phối được, ai cũng muốn được hạnh phúc, con người ta chỉ làm theo bản năng để tìm kiếm hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc của người này đôi khi chính là đau khổ của người kia. Chẳng một ai có được hạnh phúc vẹn toàn mà không nhận lấy khổ đau hoặc khiến người khác khổ đau.

“Nhưng khi tình yêu gọi tên, nó không thể làm ngơ vì nói chung con người ta ít ai có thể chống lại chính mình”

Sách của Nguyễn Nhật Ánh tuy vẫn văn phong ấy, phong cách ấy nhưng mỗi cuốn sách, mỗi câu chuyện đều để lại dấu ấn khác nhau cho người đọc. Đọc sách của ông lần nào mình cũng nhìn thấy chút ít bản thân mình ngày bé trong đó. Tuy cảm giác đã cũ, man mác buồn nhưng nó chẳng bao giờ phai nhạt, vì nó là một phần tuổi thơ của mình, góp phần tạo nên mình ngày hôm nay. Nếu muốn trở về tuổi thơ, hay tìm chút ký ức của quá khứ bị bỏ quên hãy tìm đọc sách của Nguyễn Nhật Ánh, mình tin là ai cũng sẽ tìm lại được. Hoặc không thì cũng một lần được hóa thân vào nhân vật sống với thời thơ ấu đó, tuy không được ấm êm, sung sướng như thời đại bây giờ nhưng như thế mới đúng chất của tuổi thơ.

Ngoài cốt truyện ra thì điểm mình rất thích ở cuốn sách này đó là lối viết của tác giả. Câu chuyện được kể theo lời của cả 3 nhân vật, đan vào đó là những đoạn truyện về một đứa trẻ. Ban đầu mình không hiểu tại sao thi thoảng lại xuất hiện đoạn truyện về một đứa trẻ chơi đùa với một người đàn ông nhưng về sau khi gần đến đoạn kết, mình mới vỡ lẽ. Cách viết này khiến mình có thể hiểu rõ hơn về tâm tư tình cảm của các nhân vật, hiểu tại sao họ lại hành động, lựa chọn như thế. Điều đó khiến mình có sự cảm thông hơn và hiểu nhân vật hơn.

Truyện tuy nhẹ nhàng nhưng để lại ấn tượng sâu. Từng lời văn, từng câu chữ của tác giả dù rất mộc mạc nhưng đi vào lòng người. Mình cảm giác như câu nào cũng có thể lôi ra làm quote vậy. Những câu quote đơn giản, dễ hiểu nhưng cực thấm và cực ngấm.

Nếu mình đoán không nhầm thì mỗi quyển sẽ có tấm postcard với những câu khác nhau được trích dẫn từ cuốn sách đó ^^

Bìa sách nhẹ nhàng với gam màu đỏ gạch, và cách minh họa nhân vật đúng chất sách Nguyễn Nhật Ánh. Quyển này mình thấy đẹp hơn so với gam màu vàng quen thuộc. Sách dày nhưng được dùng loại giấy mỏng, nhẹ nên cầm không sợ nặng đâu nhé.

Đánh giá: 9,5/10

2. NGUYỄN HỒNG HẠNH review sách Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

Ngày xưa có một chuyện tình – Nguyễn Nhật Ánh, người yêu mình hay người mình yêu?

Không chỉ được biết đến là nhà văn của trẻ thơ, Nguyễn Nhật Ánh còn được nhớ tới bởi những câu chuyện tình giản dị, man mác nỗi buồn mà những người lớn dễ dàng nhận ra mình từ trang sách ấy. “Ngày xưa có một chuyện tình” cũng không ngoại lệ. Một câu chuyện tình yêu đẹp nhưng cũng đầy ngang trái…

Lại là một mối tình đơn phương.

Đã có kha khá chuyện của Nguyễn Nhật Ánh về những mối tình đơn phương. Có lẽ bởi tuổi trẻ, ai cũng đã một lần đơn phương, một lần yêu người chẳng yêu mình.

Vinh cũng vậy.

Có lẽ khi đọc truyện, cô gái nào cũng ao ước có một chàng yêu mình như Vinh. Tình cảm giản dị mà chân thành ấy từ khi Vinh còn là một cậu nhóc lớp 7 ngây ngây ngô ngô, bất chấp bạn bè xa lánh, bất chấp những trận đòn oan từ ông anh côn đồ của Miên chỉ để được chơi với Miên, được gần Miên. Tình cảm ấy được Vinh nuôi dưỡng cứ tươi tốt, trổ cành xanh lá cho tới khi vào tới trung học, Vinh mới nhận thức được nó là “yêu”.

Vinh yêu Miên. “Tôi đến với Miền vì tình yêu tinh khôi như ánh mặt trời và cưới Miền dưới bóng mây đen của quá khứ. Nhưng tôi không quan tâm Miền có còn yêu Phúc hay không, vì tôi biết chỉ những ai điên rồ mới húc đầu vào bức tường dĩ vãng. Tôi chỉ cố sống trọn vẹn tình cảm của mình như con tằm nhả đến sợi tơ cuối cùng cốt để nói với Miền rằng khi yêu em tôi đã dốc hết lòng mình, không còn giấu giếm hay giữ lại chút gì cho riêng tôi nữa.

Tôi làm tất cả, chỉ vì tôi tin rằng tình yêu không thuần tuý là cảm xúc mà còn là một nỗ lực lớn lao để thu hẹp mọi khoảng cách, san bằng mọi hố sâu, cuối cùng để ai cũng có thể tìm thấy cho đời mình một chỗ nương náu đáng tin cậy. Cho đến tận khi đám cưới diễn ra tôi chưa một lần đắn đo tôi sẽ có một người vợ như thế nào mà chỉ băn khoăn Miền sắp lấy một người chồng như thế nào, và tôi cố tự hoàn thiện mình mỗi ngày để em có thể yên tâm về điều đó. ” Vậy đó. Chàng trai ấy đã yêu đến như vậy Yêu tới mức sẵn sàng chấp nhận nàng và cả đứa con riêng của nàng, săn sóc, yêu thương hết mực. Có lẽ tình thương của Vinh phải nhiều lắm. Chẳng có mấy chàng trai làm được điều này. “Tình yêu có ngữ pháp riêng của nó, và trong hệ thống ngữ pháp rối rắm và đầy tính mờ đục ấy ‘yêu’ là một động từ bất quy tắc.” Một chàng trai như vậy xứng đáng có được lời hồi đáp từ một trái tim cũng đầy yêu thương và nhiệt huyết. Nhưng như vậy thì còn gì đọc?

Miên không yêu Vinh. Trớ trêu hơn, Miên lại yêu Phúc – bạn thân của Vinh. Thế mà Vinh vẫn mặc. Vẫn cưới Miên dù biết cuộc hôn nhân ấy là tình cảm từ một phía, chấp nhận bé Su, dù biết đó là con của Miên và Phúc. Khi yêu, con người ta bất chấp tất cả. Không một tiêu chuẩn, không một định kiến nào có thể ràng buộc được tình yêu.

Miên cũng vậy. Cô yêu Phúc dù với Phúc với cô lại chỉ như một cơn cảm nắng chợt đến chợt đi. Cô tìm đủ mọi lý do để tự thuyết phục mình chờ đợi trong suốt tám năm Phúc bỏ đi không một lời chào. Vậy mà khi Phúc trở về, trái tim Miên vẫn cứ loạn nhịp.

Tới đây, bạn đọc như thấy chính mình trong ấy. Ừ thì cũng đã có một thời ngây ngốc với tình yêu đơn phương. Biết rõ người ta chẳng thích nhưng vẫn cứ lao vào. Biết rõ khởi đầu là sai lầm nhưng bàn chân lại vẫn bước tiếp. yêu mà, cảm xúc thường thắng thế hơn lý trí. Dù biết Vinh thật khờ dại nhưng tôi hiểu và cảm thông cho anh. Có lẽ khi thật sự yêu, ai cũng sẽ như vậy mà thôi.

Một kết thúc đẹp cho một tình yêu đẹp.

Không dang dở như Ngạn và Hà lan trong “Mắt biếc”, lần này Nguyễn Nhật Ánh đã cho ta một kết thúc có hậu. Miên suýt chút nữa đã bỏ trốn đi với Vinh. Nhưng trong cái giây phút chờ đợi giờ bỏ trốn ấy, cô đã nghĩ thật nhiều, về cô, về Phúc, về Vinh và cả bé Su. Cô đã nhận ra trái tim mình bây giờ hướng về ai. Cô đã không tới điểm hẹn với Phúc nữa. “Có thể tôi rất sẵn sàng chết vì Phúc , nhưng tôi chỉ sẵn sàng sống vì Vinh. Tình yêu tôi có với Vinh là thứ không làm con người tê liệt đi mà nâng con người ta lên.Nó không gây cảm giác ta bị nhiễm độc tình cảm. Nó không nhúng ta vào vũng lầy mụ mị, làm cho trái tim ta sưng tấy lên một cách bất thường. Như kiểu yêu giữa tôi và Phúc.”

Vậy là cuối cùng ta đã có một kết thúc đẹp cho chuyện tình. Ai mà lại không thích một kết thúc có hậu cơ chứ?!

Đó là câu chuyện về tình bạn đẹp.

Đó đã là một chuyện tình tay ba nhưng dưới ngòi bút của Nguyễn Nhật Ánh, mọi thứ sao thật dễ dàng và nhẹ nhàng tới vậy? Dù viết về những tình cảm dằn vặt, khó xử… nhưng người đọc lại thấy hết sức hồn nhiên và dễ chịu. Vẫn là những trăn trở, cảm giác tội lỗi dằn vặt như bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh này nhưng là của những cô cậu học trò hồn nhiên và tô tư. Họ đi theo tiếng gọi của trái tim. Họ yêu mãnh liệt, yêu trọn vẹn tuổi trẻ của mình. Bởi vậy mà Vinh đã chẳng có hành động dại dột hay ghen tuông nào khi Phúc và Miên yêu nhau, hay khi Phúc trở về. Có lẽ đặt hoàn cảnh vào mình, có lẽ ta chẳng thể giữ nổi bình tĩnh mất.

“Ngày xưa có một chuyện tình” là câu chuyện phù hợp với mọi lứa tuổi. Dù bạn đã trưởng thành hay chỉ là những thiếu niên mới lớn, bạn đều có thể nhìn thấy chính mình qua từng trang sách. Đó là bài học về tình yêu, tình bạn, sự hi sinh và lòng vị tha. Bạn đang chênh vênh giữa những chọn lựa? bạn đang thương tổn bởi tình cảm đặt nhầm chỗ? hãy thử tìm tới “Ngày xưa có một mối tình”, cuốn sách có lẽ sẽ mở đường cho bạn giải mã ngôn ngữ của trái tim!

3. CHIM CỤT review sách Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

MẮT BIẾC ƠI, ĐÃ XA RỒI CÒN ĐÂU…

Tôi thích những ngày cúp điện nhiều như thích những ngày mưa. Đó là khoảng thời gian tôi được quây quần bên người thân, hoàn toàn nghỉ ngơi, không vướng bận những chạy vạy cơm áo gạo tiền. Và nếu ở một mình, đó là lúc tôi được làm bạn với sách, hoàn toàn liền mạch, không ngắt quãng giữa những lần gập sách giở trang.

Cảm ơn Ngày xưa có một chuyện tình đến vào một ngày như thế!

o0o

Từ năm Trẻ xuất bản loạt sách khổ nhỏ, giấy màu, tôi chưa đọc tác phẩm mới nào của bác Ánh. Điều gì khiến tôi bỏ lỡ những Thương nhớ Trà Long, Bảy bước tới mùa hè, Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng hay Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh? Tôi không biết.

Vậy điều gì khiến tôi tái ngộ bác Ánh ở cuốn sách này?

Vì Mắt biếc.

Mua đi mày. Đọc đi mày. Ngay đi. Mắt biếc ở trong đó. Thiếu nữ năm xưa thôi thúc tôi mua khi quyển sách còn ở trạng thái Đặt trước trên Tiki rồi lôi kéo tôi đọc ngay sau khi vừa mở gói bưu phẩm.

Mới đây thôi, tôi như thoáng gặp lại Mắt biếc trong Phố vẫn gió của cô Lê Minh Hà. Dĩ nhiên là thoáng, bởi đất của Khôi và Ngân quá ít ỏi giữa muôn vàn những hoài niệm nhỏ vụn về Hà Nội thời đổi mới; bởi chỉ với tôi đó mới là mối tình, còn với tác giả, nhiều độc giả và cả chính người trong cuộc, đó có lẽ là cảm xúc không tên.

Chỉ bấy nhiêu thoáng đó thôi đã làm tôi xao xuyến rồi huống chi là với cả một Mắt-biếc-có-hậu thế này.

Tôi rung động.

Con tim tôi thổn thức khi bắt gặp hình bóng Ngạn ở Vinh. Tôi đã quên rồi dáng vẻ Ngạn trông thế nào nhưng còn nhớ lắm tình cảm tinh khôi và đong đầy của anh dành cho Hà Lan. Liệu có quá khi tôi nói bác Ánh là đang làm sống lại hình ảnh của Ngạn trong Vinh, bởi nào có gì mới ở cách xây dựng nhân vật? Thế là sau rốt, tôi cũng bình yên những nhịp đập.

*

Nếu Mắt biếc còn mãi vương vấn nơi tôi lòng ngờ vực, thậm chí hoang mang về tình cảm Hà Lan dành cho Ngạn thì Chuyện tình đã đá bay dấu chấm hỏi kèm cả dấu chấm than về tình cảm của Miền đối với Vinh. Không phải cái kết làm được điều này mà chính nhờ sự khác biệt ở ngôi kể của nhân vật.

Cùng là ngôi thứ nhất nhưng Mắt biếc bị bó hẹp trong trong góc nhìn và suy nghĩ của duy một Ngạn, còn Chuyện tình được nới rộng ra đến Miền, đến Phúc, thậm chí đến cả nhân vật nhỏ tuổi nhất – người viết lại câu chuyện này. Bên cạnh nhược điểm (tôi tạm gọi là) phóng tác Mắt biếc với một cái kết khác thì việc bác Ánh ban cho từng nhân vật quyền tự do lột tả nội tâm là ưu điểm thứ nhất của quyển sách.

Bằng cách này, bác tác giả đã cứu một Chuyện tình ngày nay không mới so với Mắt biếc, cũng đồng thời cứu một Mắt biếc năm xưa với đầy những ray rứt và bồi hồi.

Bằng cách này, bác tạo sự khác biệt giữa Mắt biếc và Chuyện tình. Trước giờ nhắc đến Mắt biếc tôi đồng thời hiểu đó là câu chuyện cuộc đời Ngạn. Sau này nếu nhắc về Chuyện tình tôi sẽ không đặt Vinh, hay Miền, hay Phúc cạnh tên sách nữa vì đây là chuyện đời của hơn một người.

Thật thì tôi thích Mắt biếc ghê gớm nhưng đã quên hẳn tên của gã làm Hà Lan ễnh bụng. Hắn mờ nhạt và xấu xa từ đầu chí cuối. (Phải nhạo thêm rằng cách Hà Lan mê muội hắn cũng thật xứng.) Thế mà cùng với ân huệ được ban cho Miền, Phúc lại được mặc sức bày tỏ cảm xúc, hơn thế nữa, được giãi bày nào là oan trái phí hoài của cha con anh (thật thì tôi thấy chi tiết này có phần khiên cưỡng, kiểu như bác Ánh gặp khó khăn với lý do trốn chạy của ông Bảy Chước – ba Phúc), nào là khúc mắc lỗi lầm với Vinh, nào là ham muốn một gia đình trọn vẹn theo lý lẽ của riêng Phúc, dẫu biết nỗi đau ở lại dành phần ai.

Những biến cố trong cuộc đời Phúc cứ ngấp nghé giữa thiện và ác, lương tri và tội lỗi. Nhiều hơn Mắt biếc, ưu điểm thứ hai, đây là giá trị nhân văn mà Chuyện tình mang lại.

Ừ thì Vinh chính là Ngạn, không khác một tí ti gì về nhân cách lẫn tình cảm trao đi. Ừ thì Miền đã lặp lại bi kịch của Hà Lan không chệch một đường ray nào. Nhưng Phúc lại một phiên bản khác với cái gã tôi đã quên tên. Anh là cây bút xóa chậm chạp và lắc lư sửa chữa từng chút một những sai lầm của gã kia, là nhân vật khiến Chuyện tình có được điểm khác hiếm hoi về nội dung so với Mắt biếc. Phúc tuyệt nhiên không phải là lời xin lỗi mà là món quà bác Ánh tạo ra dành tặng cho Ngạn năm xưa và Vinh ngày nay. Bởi không có anh, Miền chẳng bao giờ biết được trái tim mình hướng về đâu. Bởi không có anh, tôi chỉ là đọc lại Mắt biếc.

o0o

Đã quá nhiều tình cảm từ Mắt biếc được tôi nối tiếp sang quyển sách này. Nếu chưa từng có Mắt biếc, Chuyện tình chắc chắn hay một cách trọn vẹn từ mở đầu đến kết thúc, từ nội dung đến văn phong, từ gói gọn trong cảm xúc yêu đương đến mở rộng ra cả một giá trị nhân văn đằng sau nó.

Nhưng rồi, là tôi yêu sự không hoàn mỹ, là tôi yêu những trái tim thổn thức và bứt rứt, là dẫu cho Mắt biếc tù túng đến thế được phóng thích bởi Ngày xưa có một chuyện tình rộng rãi và thoáng đãng, thì người tôi yêu cũng chỉ có Mắt biếc mà thôi.

Xin níu kéo thêm một chút nữa, rằng nếu bác Ánh đào sâu hơn cuộc đời cậu Huân thì rất có thể Chuyện tình sẽ đánh bật được vị trí của Mắt biếc trong tôi. Tựa như khao khát được dán mắt vào những câu văn kể về Ngân và Khôi trong Phố vẫn gió, tôi cũng hồi hộp và tò mò về những cuộc tình của cậu Huân, hay đúng hơn là mong chờ cậu vẽ ra cho được hình ảnh người con gái khiến cậu tưởng như sống vất vưởng nhờ nhiều mối tình dở dang vắt vai nhưng thật ra lại luôn đằm mình trong một mối tình bất duy mỹ.

4. ANH review sách Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Nói sao nhỉ, motip truyện thì không mới, cái bi trong Ngày xưa có một chuyện tình (NXCMCT) cũng khá giống với các tiểu thuyết tình cảm đang nhan nhản trên thị trường và NXCMCT cũng có một sự giống 80% với Mắt Biếc – nhưng ơn Chúa, bác Ánh đã cho các nhân vật của mình một cái kết có hậu 😀 (một sự bù đắp nhẹ cho những ai từng khóc sướt mướt khi đọc xong Mắt Biếc).

Nói tóm lại là không biết review khen chê ra sao, chỉ thấy là đọc xong thì lòng khá nhẹ nhàng và hên là quên được luôn đôi chút khó chịu khi ở những đoạn gần cuối, bác Ánh sa đà vô bộc lộ tâm lí và suy nghĩ của nhân vật thông qua định nghĩa về tình yêu hơi bị nhiều, làm đọc thấy nhiều chữ quá nên hơi mệt.

Nhân vật đáng yêu, ai cũng có nét đáng thương và đáng trách, có đúng có sai nhưng cả 3 nhân vật chính đều là người dũng cảm.
À mà nhân vật tui thích nhất truyện này là cậu Huân á, chớ không phải ai trong 3 nhân vật chính đâu. Ông cậu có một sự kì bí nhẹ, thoắt ẩn thoắt hiện, lâu lâu ở đâu từ Phô Thị bay ra phán cho Vinh nghe những triết lí đúng boong về tình yêu – kiểu như người khai sáng Vinh trong đoạn đường tình ái, haha :)))

Như thường lệ, có vài triết lí nghe hơi bị thích:

Tình yêu là chuyện rất khó nói, con à. Đi tìm tình yêu cũng phiêu lưu giống như đi tìm kho báu vậy. Con không thể biết trước cái con sắp đào lên là những thỏi vàng hay chỉ là những mảnh bát vỡ.

Tôi thì nghĩ chính tình yêu mới đem lại hương vị cho nụ hôn. Hôn một người mà mình không yêu, tôi chưa bao giờ thử làm thế, không phải vì lý do đạo đức mà vì tôi tin rằng đó là nụ hôn vô cùng nhạt nhẽo.

Để đến được thảo nguyên bình yên, đôi khi con người ta buộc phải leo qua những ngọn núi cao trong lòng mình.

Đôi lúc tôi nghĩ yêu là yêu. Cậu Huân từng nói với tôi “Người ta chỉ có thể định nghĩa tình yêu bằng chính tình yêu, con à. Tình yêu là thứ không thể dán mác. Cho điểm tình yêu hoặc gán cho tình yêu bất cứ thang bậc nào là cách tốt nhất để chứng minh mình không hiểu nó”.

Sau này, tôi nghe ai đó phân loại tình yêu: yêu bằng lý trí và yêu bằng con tim. Với tôi, tình yêu chẳng liên quan gì đến lý trí. Lý trí không biết yêu. Giống như cảnh sát giao thông, lý trí chỉ có nhiệm vụ theo dõi và uốn nắn con tim – với cái còi lúc nào cũng lăm lăm trên miệng. Và con tim, như lịch sử nhân loại đã chỉ ra, lắm khi vượt đèn đỏ hoặc đi vào đường một chiều. Bởi cũng như con người, con tim luôn có những giới hạn. Nó cũng đầy rẫy những lỗi lầm. Nhưng cho dù như vậy, lỗi lầm của con tim là loại lỗi lầm đáng tha thứ nhất trong các loại lỗi lầm mà loài người mắc phải.

Với một đối tượng có bề ngoài hấp dẫn, con người ta dễ dàng si mê ngay từ phút đầu tiên trong khi tình yêu có thể rất lâu sau đó mới đến, mà cũng có thể chẳng bao giờ đến.

Làm người tốt hiển nhiên khó hơn làm người xấu, vì người xấu chỉ đơn giản nhắm mắt tuân theo bản năng hấp hèn và dục vọng thầm kín lúc nào cũng gào réo trong lòng, còn người tốt phải vất vả chế ngự cái bản năng đang mai phục từng giờ và luôn chực chờ tìm cách sổng ra đó. Nhưng khi thắng được chính mình, ta sẽ thấy cuộc sống thật là tươi đẹp.

Tôi nghe người ta bảo tình yêu là lửa, sự xa cách là gió. Gió sẽ dập tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng những ngọn lửa lớn. Câu nói rất hay, nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Sự xa cách chỉ nuôi dưỡng tình yêu trong trường hợp ta còn hy vọng, ta biết ta đang chờ đợi điều gì và ta vững tin sự kiên nhẫn sẽ được đền đáp. Hy vọng chính là ôxy của tình yêu. Nếu không có chiếc cọc hy vọng để bám vào, tình yêu sẽ buông tay và ngọn lửa sẽ lụi tàn.

Có lẽ trên thực tế không có cái gọi là cao thượng trong tình yêu. Cao thượng nếu có, chỉ giới hạn ở cách hành xử. Còn về tình cảm, trái tim nào cũng bị sự ích kỷ giam cầm. Tôi bảo vệ cuộc tình của hai đứa nó chỉ vì Miền là một phần của cuộc tình đó. Ai tuyên bố tôi hạnh phúc khi thấy người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người khác, đó là một sự dối lòng. Làm sao có thể lấy hạnh phúc của người mình yêu làm hạnh phúc của mình trong khi mình là kẻ đứng bên lề ngôi nhà hạnh phúc đó và nhìn vào bên trong bằng ánh mắt thèm thuồng, ghen tị. Trong tình yêu, không có những huyền thoại sinh ra theo kiểu này. Tuyên bố đó chỉ đúng khi người ta đã hết yêu. Nếu còn yêu, cái mà kẻ thua cuộc nhận lãnh là sự bất hạnh – chứ không phải là ngược lại.

Hy sinh dĩ nhiên là một phẩm chất của tình yêu, thậm chí là phẩm chất cao nhất, nhưng trong tình yêu người ta có thể hy sinh tất cả, trừ người mình yêu. Nếu ta hy sinh cả người mình yêu thì có nghĩa cơ hội yêu bị dập tắt và tình yêu không còn tồn tại. Bởi yêu là một con người chứ không phải yêu một khái niệm, ta yêu một đối tượng cụ thể chứ không phải yêu đường viền hay ảnh chiếu của đối tượng đó.

Tôi nhớ cậu Huân từng nói với tôi: “Trái tim có ngữ pháp riêng của nó và trong hệ thống ngữ pháp rối rắm và đầy tính mờ đục đó, ‘yêu’ là một động từ bất quy tắc”.

Tôi nhớ có ai đó từng cảnh giác về tình yêu: “Không phải mọi thứ lấp lánh đều là vàng”. Nhưng tôi tin chắc nếu là vàng thì nó nhất định lấp lánh.

5. PILLY review sách Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

Lần đầu tiên mình cho 1 cuốn truyện dài vào favorites. Vì thường vào favorites thì mình chỉ cho mấy cuốn self – help hay đại loại vậy.

Truyện rất hay và có sự đột phá, đặc biệt là về cách kể chuyện. Phải nói là đột phá so với mấy truyện khác của chú Ánh. Đc kể theo lời ủa cả 3 nhân vật. Chả trách sao hồi ấy truyện này hot vậy :v

Mà chú Ánh cũng đánh trúngg tâm lý người đọc :v Ban đầu đọc ngoài bìa sau thì tưởng là Miền sẽ cưới chú Huân bỏ Vinh. Ai dè vô truyện lại khác :v quả là tình tiết bất ngờ :v:v:v:v

Mà cũng chưa bao h mình nhớ tên nhân vật dai như vậy haha

Nói chung truyện này hay cực ư ư

Chỉ là phần in ấn bên trong thì trang sách nó hơi lỗi nên in lệch nhưng kệ :v

Kết thúc cuối là bất ngờ nhất vì tất cả gộp lại là lời nhân vật của ng con :v:v:V

Nói chung là cạn cmnr lời luôn haha

Đọc cuốn này nhớ cuốn ”Đi qua hoa cúc” dã man. Chỉ có điều ĐQHC kết bùn :v

6. LEN LEN review sách Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

[chẳng biết có không nhưng thôi cứ để *SPOILER ALERT* cho chắc]

Tôi đọc và tôi ức chế, nhưng rốt cuộc cái kết đã làm tôi dịu lại.

Thực tình đã có không ít bạn bè tôi bảo những cuốn gần đây của NNA không hay, trong số đó tôi cũng chỉ mới đọc Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh nên cũng chẳng biết nên gật hay lắc, tối qua liền đi mua thử quyển này.

Và cũng thực tình, câu truyện khiến tôi không thể dừng lại, đã giở trang đầu tiên là phải đọc đến dòng cuối cùng. Nhưng nó vẫn khiến tâm tình tôi bức xúc và đứng ngồi không yên, chung quy chỉ tại các nhân vật làm tôi vừa thấy thương vừa thấy ghét.

Như một bộ phim Hàn ăn khách, câu truyện trải dài từ khi các nhân vật còn nhỏ (không nhỏ lắm) đến khi họ đã trưởng thành. Từ cái thời trong sáng và vụng dại, bồng bột và vô ưu đến quãng thời gian chín chắn và bộn bề. Vinh – Miền – Phúc, xen giữa họ là tình bạn và tình yêu, là hai thứ chỉ có thể có được cùng lúc nếu như người ta biết cân bằng giữa chúng. Họ trải qua những năm tháng học sinh cùng với nhau, với tình bạn đẹp đẽ đáng ngưỡng mộ, với những cảm xúc lứa đôi chớm nở như những chồi non vươn mình sau cơn mưa rào, với những xích mích, những hiểu lầm vụn vặt, những nỗi đau vô tình gây ra, những lần thất vọng làm tim thổn thức. Cho đến một ngày số phận chia cắt họ, không lý do, để rồi chính nó mang họ lại với nhau, đồng thời gỡ ra những nút thắt đã trở nên nhạt nhòa theo năm tháng.

Được viết hết sức giản dị và hồn nhiên như một đứa trẻ, nhưng lại phức tạp và xúc cảm như một người lớn, câu truyện là những bài học về cuộc sống, về tình yêu và những gì mà nó có thể mang lại hoặc tước đi từ ta. Quyển sách để lại cho tôi những cảm xúc rất quen nhưng lại rất khác. Để rồi tôi chợt nhận ra bản thân mình phần nào cũng giống các nhân vật trong truyện.

P.s: Đổ thừa tại câu chữ, nhiều lúc có cảm tưởng đang đọc bản dịch của một quyển sách tiếng Anh :))

7. THANH THANH review sách Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

Cho bác Ánh 5 sao luôn. Do cũng lâu rồi mình không đọc của tác giả Việt Nam nên bây giờ gặp một cuốn sách hay và đọc liền trong một ngày thật là vui. Mà buồn nhiều hơn vui, bác Ánh hay viết truyện buồn mà.

Mình không phải là fan cứng của NNÁ. Đó giờ cũng mới đọc được 7,8 cuốn thôi, mà trong đó có 1,2 cuốn mình đã quên hết sạch vì đã đọc lâu lắm lắm rồi. Chắc vì giọng văn cuốn nào cũng giống nhau, ngây thơ, mộc mạc, trong sáng như con nít.

Cuốn sách này có gì khác biệt nhỉ?

  • Việc sử dụng lời kể của nhiều nhân vật khá hay, nó khiến mình cảm thấy gần gũi với các nhân vật hơn. Cá nhân mình thích lời kể của Vinh và Phúc hơn của Miền.
  • Tình yêu là đề tài muôn thuở của văn chương, và trong cuốn sách này cũng vậy. Trong những cuốn mình đã đọc, NNÁ tập trung vào tuổi thơ, tình bạn, những tình cảm con nít nhiều hơn, còn NXCMCT bàn luân về tình yêu rất nhiều, có vẻ người lớn và trưởng thành hơn. Những câu kết luận về tình yêu cũng triết lí lắm và rất phù hợp với câu chuyện, nhưng nó có đúng không thì chưa nói được. Mình nghĩ mỗi người sẽ tự nghiệm ra cho mình những điều khác nhau, bởi vậy đề tài tình yêu mới muổn thuở. :v
  • NXCMCT cũng có chút gì đó giống Mắc biếc nhưng cũng không giống. Nhìn vào cái bìa là biết tình tay ba rồi, bởi vậy lúc đầu mình cũng sợ lắm, thể nào cũng gây đau đầu và có nhân vật hành động ngu ngốc. Vậy mà không, ai cũng tốt, ai cũng đáng thương, bởi vậy càng làm câu chuyện thêm buồn, làm mình không biết phải kết thúc như thế nào mới là có hậu. Bây giờ thì đọc xong rồi, thấy cái kết cũng hợp lí. Cần gì kết thúc buồn khi cả câu chuyện đã đủ buồn rồi.

III. Trích dẫn sách Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

Ngày xưa có một chuyện tình Nguyễn Nhật Ánh

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

1. Trích dẫn hay

“Nỗi buồn sẽ làm con đau, nhưng cũng dạy con trưởng thành.”

“Nhan sắc của một đứa con gái là thứ có thể đẹp lên mỗi ngày trong mắt một đứa con trai, nếu đứa con trai đó thường xuyên tiếp xúc với đứa con gái đó. Tính cách, lối nói chuyện và nhiều phẩm chất vô hình khác nữa hoàn toàn có thể to điểm cho vẻ đẹp hữu hình của người con gái, giúp cho gương mặt, ánh mắt, bờ môi tưởng chừng như không có gì đặc biệt kia tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh khác thường.”

“Con nghĩ các loài cây đều ra hoa theo cách chúng thích. Giống như con thích đội chiếc mũ trắng nhưng thằng bạn con thích đội chiếc mũ vàng. Và một đứa khác thì thích chiếc mũ tím. Nhiều khi chỉ để không giống hai đứa kia.”

Tình yêu là chuyện rất khó nói, con à. Đi tìm tình yêu cũng phiêu lưu giống như đi tìm kho báu vậy. Con không thể biết trước cái con sắp đào lên là những thỏi vàng hay chỉ là những mảnh bát vỡ.”

“Trong thực tế, có những mối tình suôn sẻ. Không phải lúc nào tình yêu cũng tập tễnh trên đôi nạng gỗ và đến với chúng ta bằng những bước chân khập khiễng.”

“Số phận thích ném đá những người đang yêu, nhưng khi tảng đá rơi trúng đầu người này hiển nhiên nó sẽ không rơi trúng đầu người khác.”

“Lỗi lầm của con tim là lỗi lầm đáng tha thứ nhất trong các lỗi lầm mà con người mắc phải.”

“Người ta chỉ có thể định nghĩa tình yêu bằng chính tình yêu, con à. Tình yêu là thứ không thể dán mác. Cho điểm tình yêu hoặc gán mác cho tình yêu bất cứ thang bậc nào là cách tốt nhất để chứng minh mình không hiểu nó.”

Tình bạn là mảnh đất phù hợp nhất để tình yêu gieo xuống hạt giống của mình. Tới một ngày nào đó, chiếc áo tình bạn trở nên chật chội, con bé đó sẽ cần tới một chiếc áo khác.”

“Tôi không rõ những người khác ở trong hoàn cảnh của tôi họ sẽ làm gì khi ngồi bên ngoài cửa sổ lắng nghe cuộc đối thoại bên trong cứa vào tim mình. Họ sẽ xông vào nhà, hạ nhục tình yêu bằng lời lẽ hoặc đập phá tình yêu bằng tay chân. Nhưng khi chọn cách thanh trừng tình yêu, họ cũng đồng thời làm cho thế giới tan tành và ngay chính họ cũng cháy rụi dưới ngọn lửa của sự phẫn nộ và cuộc sống từ lúc đó chắc chắn sẽ rơi thẳng xuống địa ngục.”

“Hy sinh dĩ nhiên là một phẩm chất của tình yêu, thậm chí là thẩm chất cao nhất, nhưng trong tình yêu người ta có thể hy sinh tất cả, trừ người mình yêu. Nếu ta hy sinh cả người mình yêu thì có nghĩa cơ hội yêu bị dập tắt và tình yêu không còn tồn tại. Bởi yêu là yêu một con người chứ không phải yêu một khái niệm, ta yêu một đối tượng cụ thể chứ không phải yêu đường viền hay ảnh chiếu của đối tượng đó.”

“Nếu tình yêu có thể nói bằng nhiều thứ tiếng và trái tim tôi và Miền có những ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau thì tôi có tìm mọi cách để giữ lại em cũng vô ích. Sự đồng cảm trong tình yêu hoặc có hoặc không. Trong mọi trường hợp, tình yêu không cần phiên dịch.”

“Dĩ nhiên là tôi có thể nhắc lại những gì tôi đã làm cho Miền để khiến em mủi lòng nghĩ lại và gạt bỏ ý định ra đi. Nhưng thành công trong việc níu kéo một đôi chân bằng cách đánh vào lòng trắc ẩn chẳng khác nào thừa nhận sự thất bại trong việc chinh phục một tâm hồn. Tình yêu đâu phải là hành động trả ơn, càng không phải là hành động từ thiện. Nó không đến với chúng ta trên xe lăn, với tay và chân bó bột, để kêu gọi sự xót thương.”

“Thằng Đuôi Tôm nghiêm nghị hỏi tôi rằng, giả dụ vào một ngày xấu trời nào đó tôi tình cờ gặp lại Vinh, tôi sẽ ăn nói ra làm sao, cư xử như thế nào, gương mặt tôi lúc ấy sẽ được vẽ bằng gam màu gì, vân vân và vân vân và cái lối đặt vấn đề gay cấn của nó làm tôi rùng mình. Tôi tưởng như nó đang xúc từng câu hỏi đổ lên đầu tôi hòng vùi kín tôi dưới đáy huyệt mà lương tâm đã đào sẵn cho tôi từ hồi nào.”

2. Trích đoạn Chương 1: kỳ 1 – Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

Nó đến từ bên kia đồi.

Trước đó, chính xác là hai ngày trước đó (vì tôi mới đến đây được ba ngày) tôi chưa từng nhìn thấy nó.

Một buổi chiều, sau khi múc nước tưới đẫm gốc mấy cây ổi đang bắt đầu ra trái non, tôi ngồi đong đưa chân trên thành giếng ngắm hoa ổi nở trắng xóa một góc vườn và khi đang dõi mắt theo một chú ong vừa bay vừa kêu vù vù, ánh mắt tôi chợt chạm phải một bóng người từ trên đồi đi xuống.

Khi nó đến gần, tôi nhận ra đó là một cậu bé áng chừng bảy, tám tuổi, mặt mày sáng sủa, tóc dày và xoăn, có vài lọn lòa xòa trước trán.

Nó đeo đồng hồ nơi tay; mặc chiếc áo ca rô đen trắng như ô bàn cờ, vạt nhét gọn gàng trong chiếc quần soọc màu xanh có hai sợi dây đeo trước ngực. Cách ăn mặc đó khiến nó có vẻ chững chạc so với tuổi của mình.

Nó đứng gác tay lên hàng rào gỗ, chăm chú nhìn vào bên trong. Tôi không rõ nó có nhìn thấy tôi không nhưng tôi không nghe nó nói gì. Có vè như nó đang để hết tâm trí vào việc ngửi hít mùi vị của khu vườn. Nếu nó không đổi chân hai ba lần vì mỏi, tôi nghĩ những ngọn gió chiều từ trên đồi đã đến được chỗ nó đứng và ép chặt nó vào hàng rào.

-Này con! – Một hồi, tôi nói, không kềm được tò mồ.

-Chú à. – Bấy giờ nó mới cất tiếng, không chút gì ngạc nhiên như thể nó đã phát hiện ra tôi từ lâu, còn hơn cả thế, như hai bên đã từng quen biết – Con có thể vào trong vườn chơi được không?

ĐÓ LÀ VƯỜN ỔI CỦA ÔNG NẰM Khoa, nằm ở rìa thị trấn, thuộc xóm Trong. Ông cất nhà ngay trong vườn. Xưa nay, cả gia đình ông sống nhờ vườn ổi này.

Ông Năm Khoa là bạn của ba tôi. Có lẽ hai ông chơi với nhau rất thân vì tôi nhớ hồi gia đình tôi chưa rời khỏi thị trấn, chiều nào ba tôi cũng chạy xe qua chơi nhà ông, khi cao hứng ba tôi còn chở tôi đi theo.

Lần nào cũng vậy, vừa dừng xe ba tôi đã hắng giọng bào tôi:

– Con ra vườn hái vài trái ổi vào cho ba và bác Năm nhắm rượu.

Đó là những năm tôi còn học cấp hai. Bây giờ, đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn nhớ như in câu nói đó của ba tôi. Tôi có thể quên sạch những câu chuyện giữa ba tôi và ông Năm Khoa bên chiếu rượu, nhưng câu nói đó thì tôi không bao giờ quên, như thể nó mọc ra ngay từ trí não tôi và bám rễ vĩnh viễn ở đó. Có lẽ vì nó không giống những câu sai khiến bình thường khác mà tôi phải nghe từ sáng đến tối từ miệng ba tôi. Nó được ba tôi thốt ra bằng một ngữ điệu sàng khoái, tươi vui giống như thể nó phát ra từ một quà chuông – điều mà tám năm qua kể từ ngày gia đình tôi rời khỏi thị trấn tôi không còn nghe thấy nữa.

Tôi chấp hành mệnh lệnh tươi vui đó từ ba tôi bằng những bước chân nhảy nhót cũng tươi vui không kém. Vì tôi biết rằng chốc nữa đây trong khi ba tôi và ông Năm Khoa khề khà bên chiếu rượu với những quà ổi xanh thì tôi và thằng Vinh còm, con ông, thi nhau xực nhũng quả ổi chín thơm lừng như một thứ phần thưởng cho những tên phục vụ bé con.

Tôi không nhớ tôi và thằng Vinh còm thân nhau từ lúc nào, dù hai đứa tôi học cùng một lớp. Có lẽ là từ ngày tôi đánh nhau với thằng Lẹ và thằng Cu Em.

ĐUÔI TÔM NHỚ ĐÚNG.

Năm đó chúng tôi học lớp bảy.

Đó là một năm học đặc biệt đối với tôi. Mười hai tuổi, tôi bắt đầu để ý đến bạn khác giới.

Tôi khồng biết từ lúc nào tôi thích nhỏ Miền.

Hổi đó trong lớp ngoài tôi ra, hầu như chẳng đứa nào bắt chuyện với Miền và Miền cũng chẳng bắt chuyện với ai. Nó cứ úp mặt xuống tập suốt buổi học, chỉ đứng lên khi thầy cô gọi trả bài.

Bạn bè không ghét gì Miền. Nhưng thằng Hướng, anh của Miền, là đứa hống hách, du côn, không ai muốn dây vào. Là em, tự dưng nhỏ Miền bị vạ lây.

Ông Sáu Thôi, ba của Miền, lại thường xuyên là đề tài đàm tiếu của ngưòi lớn trẻ con trong làng. Ông ham rượu, lại hay đánh nhau.

Có lần say rượu vật nhau với ông Đường, ông Sáu Thôi ngã lăn xuống vạt ruộng bên đường rồi nằm ngáy khò khò, ai lay cũng không buồn dậy. Rốt cuộc, một bạn hàng chuyên bỏ mối cho tiệm tạp hóa của ông phải xuống đường quốc lộ cõng ông về.

Sáng hôm sau, tụi bạn trong trường xúm lại trêu chọc Miền.

– Bây giờ tao hiểu câu “màn trời chiếu đất” nghĩa là gì rồi. – Lẹ nói.

Cu Em phụ họa:

– Ha ha… chắc trong nhà nóng quá nên ba bạn Miền ra ngoài ruộng ngủ cho mát!

Mỗi đứa chêm một câu, chẳng mấy chốc mặt Miền tái xanh như tàu lá. Thấy Miền bỏ chạy ra sau hè, tôi đoán chắc nó đang kiếm chỗ ngồi bưng mặt khóc.

Tôi quay qua Lẹ và Cu Em, hừ mũi:

– Tụi mày là con trai mà ăn hiếp con gái. Đồ không biết xấu hổ!

Lẹ sấn tới:

– Mày nói ai không biết xấu hổ hả, Vinh còm?

Vừa nói Lẹ vừa đá vào tôi từ phía sau. Nó đá ngay nhượng chân khiến tôi khuỵu xuống.

Thêm một cú đá nữa của thằng Cu Em trúng vào lưng tôi đánh “bộp”:

– Mày định làm anh hùng cứu mỹ nhân hà?

Tôi nghiến răng chịu đau. Biết mình sức yếu, tôi không đánh trà nhưng lòng tôi ngùn ngụt căm hòn. Tôi tự thề với mình thế nào tôi cũng sẽ trả thù nhũng đứa bắt nạt tôi, dù trà thù bằng cách nào tôi vẫn chưa nghĩ ra.

Ờ trường, Lẹ và Cu Em luôn cậy khòe chèn ép tôi. Chơi bi, chơi đánh đáo, tụi nó thưòng giò trò mất dạy với tôi: nếu không giật tiền, giật bi của tôi một cách trắng trợn, tụi nó thế nào cũng chơi quỵt, chì vì tôi là thằng Vinh còm.

Đó là tên thằng Lẹ đặt cho tôi.

Tôi hỏi cậu Huân:

– Tại sao tụi bạn gọi con là Vinh còm?

Cậu Huân xoa đầu tồi:

– Vì hồi một tuổi con bị ốm một trận rất nặng, tưởng chết. Con uống thuốc Tây nhiều quá nên cờ thể bị ảnh hưởng.

– Thế mai mốt con có mập bằng tụi nó không hà cậu? – Tôi hổi hộp hỏi.

Bàn tay cậu Huân nhảy từ đầu xuống vai. Cậu vỗ vai tôi:

– Chẳc chắn rổi! chừng vài năm nữa con sẽ phát triển bình thường!

So với bạn bè cùng lớp, tôi ốm nhom. Sức tôi vì thế cũng yếu hơn. Trong một cộng đồng, đứa yếu nhất bao giò cũng là đứa thiệt thòi nhất. Từ khi nghe cậu Huân nói như vậy, ngày nào tôi cũng cố ăn thật nhiều. Tôi còn nhờ cậu Huân chặt tre trồng cho tôí một cái xà đơn trước sân, sáng nào tôi cũng chạy ra đu người lên xà kéo đến vã mồ hôi. Tôi mong tôi chóng to khỏe. To khỏe thì tôi có thể đánh trả được những đứa hay bắt nạt tôi. Nhưng ngày đó sao mà lâu tới quá. Thời gian đằng đẵng trôi qua và tôi vẫn tiếp tục sắm vai nạn nhân khốn khổ.

Hôm đó, khi tụi bạn tản đi tôi chạy ra sau hè tìm Miền. Tôi thắt cà ruột khi thấy nó đang ngồi dựa lưng vào tường, đầu gục trên hai tay, tóc che kín mặt.

Tôi muốn an ủi nó xiết bao nhưng tôi không đú can đàm mở miệng. Tôi lót dép dưới mông, ngồi cách Miền một quãng và đưa đôi mắt âu sầu nhìn nó.

Hai đứa ngồi im lìm như hai pho tượng, bất chấp trời ngả dần về trưa, hơi nóng mỗi lúc một hực lên như thổi ra từ lò than.

Chỉ đến khi tiếng trống vào lớp vang lên, thấy Miền vẫn ngồi bất động, tôi đánh bạo lên tiếng:

– Vào học đi Miền!

Tôi giục đến lần thứ ba thì Miền chậm chạp đứng lên. Nhưng nó không thèm nghe lời tôi. Miền chạy thẳng về phía hàng rào vá nhanh chóng biến mất sau cổng trường trước vẻ mặt sửng sốt của tôi.

Chắc nó chạy về nhà. Tôi tặc lưỡi nhủ bụng và thất thểu vào lớp.

Miền không quay lại, cuối buổi học tôi đành gom tập của nó lại và mỗi tay một chiếc cặp, tôi buổn bã ra về.

– Mày làm đầy tớ cho con Miền hổi nào vậy, Vinh còm?

Phớt lờ lòi chế nhạo của thằng Lẹ, tôi cứ lầm lũi bước. Tôi rất muốn chừi thằng Lẹ một câu cho há tức nhưng tôi biết nếu tôi làm vậy thế nào nó cũng nhào vô tôi. Tôi không sợ đau nhưng tôi không muốn chiếc cặp của Miền bị vấy bẩn, tệ hơn nữa là đứt quai nếu xảy ra xô xát, nên tôi lẳng lặng mím môi rảo bước.

Thằng Hướng chặn bọn tôi ngay chỗ ngã ba rẽ vào nhà thờ thị trấn, tay vung vẩy một khúc cây dài.

Đang ồn ào trò chuyện, tụi học trò lập tức im bặt khi nhác thấy Hướng. Có vài bàn chân hấp tấp thụt lui.

Mặt hầm hầm, Hướng huơ khúc cây trên tay, rít giọng:

– Sáng nay đứa nào chọc em tao?

Vừa nói Hướng vừa quét ánh mắt dữ tợn lên bọn tôi. Anh mắt đằng đằng sát khí cùa nó là quai hàm tôi cứng lại.

– Đâu có ai chọc nó.

Cu Em lí nhí. Thằng này ở trường thì hung hăng nhưng đứng trước thằng Hướng, nó nhũn như con chi chi.

– Tụi mày không chọc sao nó khóc chạy vê nhà?

Giọng Hướng gằn gằn. Thình lình nó vung khúc cây lên khỏi đầu, gầm lên:

– Đứa nào?

Lẹ đột ngột chì tôi:

-Thằng này nè.

– Mày hả, Vinh còm?

Không… tao không có… – Tôi ấp úng, bụng ước gì có thể nuốt sống được thằng Lẹ.

– Đúng là mày rồi! – Hướng hét tướng, lúc này nó đã nhìn thấy chiếc cặp cùa Miền trên tay tôi – Trả cái cặp lại cho em tao!

Không để tôi kịp phân trần, Hướng lao tới, tay phái giáng một gậy vào vai tôi, tay trái giật phắt chiếc cặp của Miền.

Hướng ra tay rất nặng. Cú đánh của nó khiến tôi sụm người xuống, có cảm tưởng bả vai gãy rời.

Tụi con gái xanh mặt, có đứa bật khóc hu hu.

Trong khỉ Hướng vung tay định quất tôi một cú nữa, thằng Phúc đột ngột nói:

– Thằng Vinh còm không chọc con Miền. Hướng quay sang Phúc, mắt vẫn gân đò:

– Vậy chứ đứa nào?

Phúc chỉ tay vào Lẹ và Cu Em:

– Hai đứa này nè.

Vừa nghe thằng Phúc tố cáo, Lẹ và Cu Em nhảy bắn ra sau. Nhưng Hướng đã kịp nhào tới, vung gậy quất túi bụi. Lẹ và Cu Em chỉ giỏi bắt nạt nhũng đứa bé. Gặp đứa du côn như Hướng, hai đứa như gà phải cáo, chỉ biết ôm đầu chịu trận.

Lúc đó, nếu không có người trong nhà thờ đi ra can ngăn, chắc thằng Hướng đập Lẹ và Cu Em què giò.

Nhìn thấy Lẹ và Cu Em bị Hướng cho ăn đòn tơi tả, dĩ nhiên tôi rất hả hê. So với bọn học trò, Hướng lớn tuổi hơn, đã ra dáng thanh niên. Nó bỏ học từ năm lớp tám, suốt ngày đu theo các tài xế xe tài lang thang khắp chốn. Hễ về thị trấn là Hướng lại gây chuyện đánh nhau. Tôi vừa bị nó đập một gậy suýt xìu, nhưng tôi không ghét Hướng. Tôi chĩ sợ nó. Riêng Lẹ và Cu Em thì tôi ghét. Vì hai đứa này là chúa chơi bẩn.

Sau vụ đó, không đứa nào trên trường dám trêu Miền nữa. Tụi nó cũng không trò chuyện với con nhò này. Chỉ vì ngán thằng Hướng côn đồ.

Lẹ và Cu Em không gây sự với Miền, nhưng hôm sau hai đứa nó vây thằng Phúc ngay gốc phượng ở góc sân trường. Tôi vừa ôm cặp lò dò qua cổng đã thấy tụi bạn xúm đen xúm đỏ dưới gốc cây, liền tò mò chạy lại.

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE
Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè!

Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!

4.8/5 - (11 bình chọn)

Có thể bạn quan tâm

Cuối Cùng Cho Một Tình Yêu - Nguyễn Nhật Ánh

Cuối Cùng Cho Một Tình Yêu – Nguyễn Nhật Ánh

Nội dung bài viếtI. Giới thiệu Ngày Xưa Có Một Chuyện TìnhII. Review sách Ngày …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *