Bài thơ: Nhớ Nhớ em khi đang lên đèo Nghe em là gió vờn reo lá rừng Nhớ em khi đang sang sông Nghe em là sóng bập bùng đưa chân Nhớ em khi áp vách hầm Nghe em là tiếng thì thầm đất rung Nhớ là thế đấy em thương Em vui trăm vạn ngả đường trong anh 1970 …
Đọc thêm »Hoa Dọc Đường Xa – Nguyễn Duy
Bài thơ: Hoa Dọc Đường Xa Hoa lúa Em có nhiều hoa người ta tặng hoa lúa đồng xưa giờ thế nào thứ hoa quí nhất trên đời ấy thì chả ai đem mà tặng nhau Hoa gạo Mùa xuân trôi với dòng người mỗi màu áo một khoảng trời lướt qua tương tư hoa gạo quê nhà tự nhiên …
Đọc thêm »Về Làng – Nguyễn Duy
Bài thơ: Về Làng Làng ta ở tận làng ta Mấy năm một bận con xa về làng Gốc cây, hòn đá cũ càng, Trâu bò đủng đỉnh như ngàn năm nay Cha ta cầm cuốc trên tay, Nhà ta xơ xác hơn ngày xa xưa Lưng trần bạc nắng thâm mưa Bụng nhăn lép kẹp như chưa có gì …
Đọc thêm »Người Đang Yêu – Nguyễn Duy
Bài thơ: Người Đang Yêu Oái oăm cơn sốt rừng già trong lòng gió bấc ngoài da gió Lào ruột gan gió xoắn cồn cào mũi tiêm thuốc đắng chích vào quặn đau Trạm thương ẩn dưới khe sâu áo blu cũng lam màu Trường Sơn rừng chiều nghi ngút khói sương ráng chiều rạch một vết thương cuối trời …
Đọc thêm »Ngọt Ngào – Nguyễn Duy
Bài thơ: Ngọt Ngào Đôi khi dư vị của ngọt ngào đắng quá hối lộ nụ hôn quà biếu cuộc tình miếng ăn chùa ly rượu chuốc chặng đường quá giang phòng trọ miễn phí và mộng mị hão huyền không tốn tiền Đôi khi ta trả giá quá đắt cho nhiều thứ chẳng đáng cho cả những gì không …
Đọc thêm »Đò Lèn – Nguyễn Duy
Bài thơ: Đò Lèn Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá níu váy bà đi chợ Bình Lâm bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần Thuở nhỏ tôi lên chơi đền Cây Thị chân đất đi đêm xem lễ đền Sòng mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm điệu …
Đọc thêm »Hoa Gạo – Nguyễn Duy
Bài thơ: Hoa Gạo Mùa xuân trôi với dòng người mỗi màu áo một khoảng trời lướt qua tương tư hoa gạo quê nhà tự nhiên áo đỏ làm ta giật mình. Nguồn: Nguyễn Duy, Hoa trong thi ca, NXB Hội Nhà Văn, 2007 Thông tin về tác giả Nguyễn Duy Nguyễn Duy (sinh ngày 7 tháng 12 năm 1948) …
Đọc thêm »Ngồi Buồn Nhớ Mẹ Ta Xưa – Nguyễn Duy
Bài thơ: Ngồi Buồn Nhớ Mẹ Ta Xưa Bần thần hương huệ thơm đêm khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn chân nhang lấm láp tro tàn xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào Mẹ ta không có yếm đào nón mê thay nón quai thao đội đầu rối ren tay bí tay bầu váy nhuộm bùn áo …
Đọc thêm »Tre Việt Nam – Nguyễn Duy
Bài thơ: Tre Việt Nam Tre xanh, Xanh tự bao giờ? Chuyện ngày xưa… đã có bờ tre xanh. Thân gầy guộc, lá mong manh, Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi? Ở đâu tre cũng xanh tươi, Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu. Có gì đâu, có gì đâu, Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá …
Đọc thêm »Ánh Trăng – Nguyễn Duy
Bài thơ: Ánh Trăng Hồi nhỏ sống với đồng với sông rồi với bể hồi chiến tranh ở rừng vầng trăng thành tri kỷ Trần trụi với thiên nhiên hồn nhiên như cây cỏ ngỡ không bao giờ quên cái vầng trăng tình nghĩa Từ hồi về thành phố quen ánh điện cửa gương vầng trăng đi qua ngõ như …
Đọc thêm »