Bùi Giáng
Chuyên mục tổng hợp các tác phẩm của tác giả Bùi Giáng.

– Bùi Giáng (17 tháng 12 năm 1926 – 7 tháng 10 năm 1998), là nhà thơ, dịch giả và là nhà nghiên cứu văn học của Việt Nam. Các bút danh khác của ông là: Trung niên thi sĩ, Thi sĩ, Bùi Bàn Dúi, Bùi Văn Bốn, Vân Mồng… Ông nổi tiếng từ năm 1962 với tập thơ Mưa nguồn.
– Bùi Giáng sinh tại làng Thanh Châu thuộc xã Vĩnh Trinh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam.
– Cha ông là Bùi Thuyên, thuộc đời thứ 16 của dòng họ Bùi ở Quảng Nam. Do người vợ cả qua đời sớm nên ông lấy người vợ kế là bà Huỳnh Thị Kiền. Bùi Giáng là con đầu của Bùi Thuyên với Huỳnh Thị Kiền, nhưng là con thứ 5 nếu tính tất cả các anh em. Khi vào Sài Gòn, ông được gọi theo cách gọi miền Nam là Sáu Giáng.
Năm 1933, ông bắt đầu đi học tại trường làng Thanh Châu.
Năm 1936, ông học trường Bảo An (Điện Bàn) với thầy Lê Trí Viễn.
Năm 1939, ông ra Huế học tư tại Trường trung học Thuận Hóa. Trong số thầy dạy ông có Cao Xuân Huy, Hoài Thanh, Đào Duy Anh.
Tháng 3 năm 1945, Nhật đảo chính Pháp, nhưng sau đó ông cũng kịp đậu bằng Thành chung.
Năm 1949, ông tham gia kháng chiến chống Pháp, làm bộ đội Công binh.
Năm 1950, ông thi đỗ tú tài đặc biệt do Liên khu V tổ chức, được cử tới Hà Tĩnh để tiếp tục học. Từ Quảng Nam phải đi bộ theo đường núi hơn một tháng rưỡi, nhưng khi đến nơi, thì ông quyết định bỏ học để quay ngược trở về quê, để đi chăn bò trên vùng rừng núi Trung Phước.
Năm 1952, ông trở ra Huế thi tú tài 2 ban Văn chương. Thi đỗ, ông vào Sài Gòn ghi danh học Đại học Văn khoa. Tuy nhiên, theo T. Khuê thì sau khi nhìn danh sách các giáo sư giảng dạy lại, ông quyết định chấm dứt việc học và bắt đầu viết khảo luận, sáng tác, dịch thuật và đi dạy học tại các trường tư thục.
Năm 1965, nhà ông bị cháy làm mất nhiều bản thảo của ông.
Năm 1969, ông “bắt đầu điên rực rỡ” (chữ của Bùi Giáng). Sau đó, ông “lang thang du hành Lục tỉnh” (chữ của Bùi Giáng), trong đó có Long Xuyên, Châu Đốc.
Năm 1971, ông trở lại sống ở Sài Gòn. Thi sĩ Bùi Giáng mất lúc 2 giờ chiều ngày 7 tháng 10 năm 1998, sau một cơn tai biến mạch máu tại bệnh viện Chợ Rẫy (Thành phố Hồ Chí Minh, tức Sài Gòn cũ) sau những năm tháng sống “điên rồ lừng lẫy chết đi sống lại vẻ vang” (chữ của Bùi Giáng). Ông được chôn cất tại nghĩa trang Gò Dưa, quận Thủ Đức.
Bùi Giáng, Góc Thơ - Những Bài Thơ Hay
151
Bài thơ: Đi Về Đi về trong thế kỷ sau Nhìn trong mắt thấy đời đau trong mình Đất buồn dưới gót thênh thênh Em về đất thượng bỏ bình nguyên sao Hồ in bóng rụng anh đào Phố xanh đời phượng còn bao nhiêu hồng Bây giờ em có buồn không Màu trăng nước đó còn trông thấy gì. …
Đọc thêm »
Bùi Giáng, Góc Thơ - Những Bài Thơ Hay
123
Bài thơ: Bao Giờ Bằng bút chì đen Tôi chép bài thơ Trên tường vôi trắng Bằng bút chì trắng Tôi chép bài thơ Trên lá lục hồng Bằng cục than hồng Tôi đốt bài thơ Từng giờ từng phút Tôi cười tôi khóc bâng quơ Người nghe cười khóc có ngờ chi không. Thông tin về tác giả Bùi …
Đọc thêm »
Bùi Giáng, Góc Thơ - Những Bài Thơ Hay
134
Bài thơ: Mắt Buồn Dặm khuya ngắt tạnh mù khơi (Nguyễn Du) Bóng mây trời cũ hao mòn Chiêm bao náo động riêng còn hai tay Tấm thân với mảnh hình hài Tấm thân thể với canh dài bão giông Cá khe nước cõng lên đồng Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng Tạ từ tháng chạp quay nghiêng …
Đọc thêm »
Bùi Giáng, Góc Thơ - Những Bài Thơ Hay
104
Bài thơ: Vỗ Về Ta đứng lại bên này chờ đợi Ồ phải không? Em đó phải không Ta đếm lại từng ngón tay lẩy bẩy Đời chúng ta là mấy trăng tròn Ngày vui ngắn? lòng đã vơi mấy bận Ngày vui đi? mấy bận giữa lòng ta Đổ lây lất mưa về xuân lấm tấm Ồ thiều quang …
Đọc thêm »
Bùi Giáng, Góc Thơ - Những Bài Thơ Hay
93
Phụng Hiến Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu Cây và cối bầu trời và mặt đất Đã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuya Mở buồng phổi đón gió bay bát ngát Dừng bên …
Đọc thêm »