Bài thơ: Người Tiên
Nói mãi rằng yêu bảo mãi rằng:
– Em ngon như quả, quý như vàng.
Xem chưa vừa ý em tôi lắm,
Em bảo: – Thôi anh chỉ nói sằng!
Chả nhẽ anh khen đến hết lời,
Hay khen “đẹp nhất” nhé, em tôi?
Thưa không, đẹp nhất thì không ạ,
Đâu dám đem so với mọi người.
Em là tiên nữ ở cung trăng,
Tiệc yến sui tay vỡ chén vàng.
Tiên chúa quá say nên quá giận,
Đem đầy em xuống xứ nhân gian.
Anh làm ngự xử trên trời cao,
Vườn ngự vui tay hái trộm đào.
Đạo ngự đi qua, trời bắt được.
Thế là gặp gỡ để yêu nhau.
Nên bắt anh khen, đẹp đã đành,
Còn hơn cô Yến với cô Oanh.
Thì xoàng xĩnh quá, thì không thích,
Vì chính em là tiên của anh.
Nguồn: Nguyễn Bính, Hương cố nhân, Á Châu ấn cục, 1941
Thông tin về tác giả Nguyễn Bính
Nguyễn Bính (tên thật là Nguyễn Trọng Bính; 1918–1966) là một nhà thơ lãng mạn nổi tiếng của Việt Nam. Ông tại xóm Trạm, thôn Thiện Vịnh, xã Đồng Đội (nay là xã Cộng Hòa), huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định. Ông được coi như là nhà thơ của làng quê Việt Nam với những bài thơ mang sắc thái dân dã, mộc mạc.
Cha Nguyễn Bính tên là Nguyễn Đạo Bình, làm nghề dạy học, còn mẹ ông là bà Bùi Thị Miện, con gái một gia đình khá giả. Ông bà sinh được ba người con trai là Nguyễn Mạnh Phác (Trúc Đường), Nguyễn Ngọc Thụ và Nguyễn Bính.
Trong suốt 30 năm, Nguyễn Bính đã sáng tác nhiều thể loại như thơ, kịch, truyện thơ… Ông sáng tác rất mạnh, viết rất đều và sống hết mình cho sự nghiệp thi ca. Ông được đông đảo độc giả công nhận như một trong các nhà thơ xuất sắc nhất của thi ca Việt Nam hiện đại.
Có thể bạn quan tâm: |
Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu đến bạn bè! |
Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!