Thể Loại | Truyện Trinh Thám |
Tác Giả | Higashino Keigo |
NXB | NXB Phụ Nữ |
CTy Phát Hành | Skynovel |
Số Trang | 304 |
Ngày Xuất Bản | 2021 |
Xem Giá Bán Trên | FAHASA T I K I SHOPEE |
I. Giới thiệu sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
“Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc” – Tuyệt phẩm đến từ cây bút trinh thám quyền năng nhất xứ sở Mặt trời mọc – HIGASHINO KEIGO
“Tôi nghĩ từ khi sinh ra tôi đã được định sẵn làm kẻ xấu rồi.” – Sakuma khẽ rít một hơi thuốc.
“Trên đời làm gì có chuyện dễ ăn như thế?” – Juri cười nhạt – “Một con quái vật vốn không được sinh ra, nó là được tạo thành.”
—
Sakuma Shunsuke là một kẻ hiếu thắng, không biết từ đâu cũng chẳng biết do ai ảnh hưởng, từ nhỏ đến lớn, từ chuyện học hành, thi cử đến tình yêu, sự nghiệp, Sakuma luôn coi mọi thứ xung quanh là trò chơi thắng thua.
Mặc kệ chuyện có khiến người khác tổn thương hay không, càng chẳng hề quan tâm đến hậu quả hay trách nhiệm gì gì đó, tất cả những gì Sakuma cần là chiến thắng, hết.
Có lẽ cũng chính vì thế mà anh ta chưa từng thua cuộc, dù là trước bất kỳ ai.
Thế mà, trong một dự án quảng cáo mà Sakuma dồn mọi tâm huyết, anh ta lại bị một kẻ tên Katsuragi Katsutoshi chê bai kém cỏi, sau đó thẳng tay sa thải?!
Lần đầu tiên nếm qua mùi vị của kẻ bại trận, cộng với men say sẵn có trong người, Sakuma đã tìm đến nhà Katsuragi trong vô thức, để rồi tình cờ bắt gặp Juri – con gái của Katsuragi – đang cố gắng trốn ra khỏi nhà.
Có lẽ chính số phận đã đưa hai kẻ cực kỳ thông minh nhưng lại đang lâm vào bước cùng ấy gặp được nhau.
Chuyện gì sẽ xảy ra khi hai bộ não xảo quyệt hạ quyết tâm cùng nhau toan tính cho một kế hoạch điên rồ?
Sẽ ra sao khi cảnh sát, con tin, tiền chuộc… tất cả sẽ chỉ là những con tốt thí trong một trò chơi với quy mô không tưởng này?
Trò chơi được xoay vần dưới bàn tay của hai kẻ tự mãn, mọi thứ diễn ra đúng như những gì trong kế hoạch. Và khi trò chơi chính thức hạ màn, xin thông báo phần thắng sẽ thuộc về…
Khoan đã, hình như cục diện đã bị thay đổi, có điều gì đó không ổn thì phải… Đợi một chút, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Một cuộc đấu trí giữa những “kẻ điên” với trí thông minh tuyệt đỉnh.
Một vở kịch xuất sắc với những diễn viên đại tài được ẩn giấu sau lớp mặt nạ.
Một màn so tài giữa những kẻ sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để trở thành người thắng cuộc.
Vẫn là giọng văn cùng khả năng logic đã đi vào huyền thoại của Higashino Keigo, “Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc” sẽ đưa bạn vào một câu chuyện với những nút thắt không ngờ và khó đoán đến tận những giây phút cuối cùng!
Giới thiệu tác giả Higashino Keigo
Higashino Keigo (東野 圭吾 Đông Dã Khuê Ngô) (4/2/1958) là một tác giả người Nhật Bản được biết tới rộng rãi qua các tiểu thuyết trinh thám của ông. Ông từng là Chủ tịch thứ 13 của Hội nhà văn Trinh thám Nhật Bản từ năm 2009 tới năm 2013. Ông đã thắng giải Edogawa Rampo lần thứ 31 vào năm 1985 cho tiểu thuyết Hōkago.
Higashino Keigo sinh ra ở Osaka. Sau khi tốt nghiệp Đại học Osaka với bằng Cử nhân kỹ thuật ngành Kỹ thuật điện, ông bắt đầu sáng tác tiểu thuyết trong khi vẫn tiếp tục làm công việc kỹ sư lại Nippon Denso Co. (hiện là DENSO) từ năm 1981. Ông đã thắng giải Edogawa Rampo, giải thưởng hàng năm dành cho các tác phẩm trinh thám chưa được xuất bản vào năm 1985 với tiểu thuyết Hōkago ở tuổi 27. Ngay sau đó, ông bỏ việc và bắt đầu chuyên tâm vào nghiệp sáng tác tại Tokyo.
Vào năm 1999, ông đã thắng Giải thưởng Văn học Trinh thám Nhật Bản cho tiểu thuyết Bí mật của Naoko, bản dịch tiếng Việt do Nhã Nam thực hiện. Năm 2006, ông giành giải Naoki lần thứ 134 với tác phẩm Phía sau nghi can X (Yōgisha X no Kenshin), giải thưởng mà ông đã từng năm lần được đề cử. Tiểu thuyết này đồng thời cũng chiến thắng tại giải Honkaku lần thứ 6 và được xếp đầu tiên trong danh sách Kono Mystery ga Sugoi! 2006 và 2006 Honkaku Mystery Best 10, danh sách các tiểu thuyết trinh thám được xuất bản tại Nhật Bản hàng năm.
Bản dịch tiếng Anh của Phía sau nghi can X đã được đề cử giải Edgar năm 2012 ở hạng mục Tiểu thuyết xuất sắc nhất và Barry Award năm 2012 ở hạng mục Tiểu thuyết đầu tay xuất sắc nhất.
Không chỉ viết tiểu thuyết trinh thám mà Higashino Keigo còn viết cả các tiểu luận văn học cũng như tác phẩm dành cho thiếu nhi. Mỗi tác phẩm của ông đều có phong cách khác nhau, nhưng nhìn chung ông thường hiếm khi đưa quá nhiều nhân vật vào một tác phẩm mà thường đào sâu vào tâm lý nhân vật.
II. Review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Dưới đây là tổng hợp Review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc của tác giả Higashino Keigo. Giúp bạn có cái nhìn tổng quan nhất về cuốn sách mà không cần mất thời gian tìm kiếm.
Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi & cập nhật thông tin mới nhất nhé.
1. MÈO NƠ review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
Một tác phẩm khá là im hơi lặng tiếng nếu so sánh với các tác phẩm của tác giả Keigo Higashino đã từng được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới, câu chuyện về một vụ bắt cóc được tác giả giới thiệu lần đầu tiên vào năm 2002 và đến năm 2017, đã lần đầu tiên được mua bản quyền và dịch ra tiếng Anh. Có thể nói, “The name of the game is a kidnapping” – tạm dịch là Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc – là một tác phẩm không mấy nổi bật so với các anh chị em đình đám và nhận được nhiều giải thưởng, nhưng đây lại là một tác phẩm khá khác lạ và thành công trong việc đánh lừa độc giả một cách ngoạn mục.
Câu chuyện bắt đầu với sự thất bại của một nhân viên chuyên nghiệp cấp cao chuyên ngành quảng cáo, anh ấy là một trong những cánh tay đắc lực của công ty, một quân cờ quan trọng và chủ lực trong mọi dự án và là một người khá cầu toàn. Shunsuke Sakuma thất bại không phải bởi vì anh yếu kém, mà là do xui xẻo nên dự án lớn anh rắp tâm theo bao lâu, bổng nhiên bị vỡ kế hoạch và bản thân anh là kẻ bị đá ra khỏi cuộc chơi. Không cam lòng, Shunsuke Sakuma quyết tâm giành lại những gì đã mất và cách nào đó muốn khiến cho Katsutoshi Katsuragi – đối tác lớn và quan trọng của công ty đồng thời là người đã một chân đá bay anh ra khỏi dự án anh vẫn ấp ủ hối hận. Cơ duyên tình cờ, Shunsuke Sakuma gặp gỡ Juri Katsuragi, con gái của Katsutoshi Katsuragi và đã cùng cô dựng lên một vụ bắt cóc tống tiền.
Đối với Shunsuke Sakuma, vụ bắt cóc không phải là một cách để anh với lấy số tiền chuộc khổng lồ, nó căn bản chỉ là trò chơi của một kẻ có tham vọng, có lòng tự trọng quá cao và hơn nữa là một cái đầu nhạy bén của kẻ phạm tội.
Như mọi tác phẩm trước, câu chuyện lần này cũng bắt đầu với những tình tiết khá chậm. Tuy văn phong và tình tiết khá chặt chẽ, nhưng không quá mới mẻ và bất ngờ. Khi đọc cũng tự hỏi lòng, vì sao lần này tác giả lại chọn một đề tài tầm thường đến như vậy. Nhưng hoá ra, tất cả ba phần tư diễn biến ban đầu, chỉ là bắt đầu cho điều kinh ngạc phía sau.
Nói chung, một tác phẩm không phụ sự kỳ vọng của độc giả, nhưng cũng không vượt được cái bóng quá lớn của những tác phẩm anh em. Điều đặc biệt trong tác phẩm này là có một sự hài hước nhẹ nhàng, một nét lãng mạn ngôn tình nhẹ điểm xuyết và kèm theo là những giây phút hồi hộp và kịch tính hơn những tác phẩm tội phạm đã được xuất bản. Một cú lật khá hay và diễn biến còn bỏ ngỏ sau khi tất cả bí ẩn đều được giải đáp vẫn để lại một chút tiếc nuối, đúng với phong cách của Keigo Higashino.
Điểm trừ của tác phẩm: Thoạt tiên đọc thông tin thì thấy lạ, vì ai có theo dõi các sách bản tiếng anh thì sẽ biết rõ chỉ có Minotaur trước giờ mua bản quyền các tác phẩm của Higashino Keigo sensei. Thế nhưng lần này là một nxb hoàn toàn xa lạ – Vertical đột nhiên nhảy ra mua bản quyền một quyển khá là kín tiếng. Gian hàng của Vertical vô cùng phong phú, họ có rất nhiều tác phẩm phiên dịch từ tiếng Nhật ra tiếng Anh, và phần lớn những tác phẩm đó chính là… truyện tranh. Nếu ai đã đọc quen văn phong phiên dịch của dịch giả Alexander Smith ( dịch giả của Minotaur Books) thì dịch giả Jan Mitsuko Cash đã góp phần…. phá hỏng một tác phẩm thú vị.
Đánh giá: 7/10
2. LOVE FAKER FOREVER review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
“Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc” nói về Sakuma – một kẻ tài giỏi với bộ óc thông minh hiếm thấy. Từ nhỏ đến lớn Sakuma luôn sống với mục tiêu “phải thắng”. Mọi việc từ học hành thi cử đến yêu đương, anh ta đều coi như trò chơi để từng bước vạch ra kế hoạch và giành được phần thắng.
Juri là một đứa trẻ bất hạnh, ít nhất là cô tự cảm thấy như thế. Có một người cha giàu có nhưng lại mất mẹ. Sống với người vợ khác của cha, cùng người chị em chung một nửa dòng máu, dù chẳng thiếu thốn thứ gì nhưng cô vẫm cảm thấy nghẹt thở đến cùng cực. Vì dù sao, cô vẫn chỉ là “người ngoài” trong gia đình này.
Mọi chuyện sẽ về đâu khi 2 kẻ thông minh nhưng đột ngột bị dồn vào bước đường cùng ấy bắt tay nhau để cùng tạo nên một kế hoạch điên rồ??
Mạch truyện hấp dẫn, plot twist khó đoán (ai đoán được xin nhận của tại hạ 1 lạy). Phần dịch cũng chỉn chu, đọc mượt và ra chất Keigo.
Nói chung cuốn này xét trên mặt bằng chung các cuốn của Keigo thì hay hơn kha khá một số cuốn đã xuất bản. Tất nhiên không thể so được với Phía sau Nghi can X.
3. LÊ LYN review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Nhân dịp cả Nhã Nam lẫn Sky đều ra một cuốn truyện của Higashino Keigo, mình cũng muốn thử review một chút. Về “Sự cứu rỗi của Thánh nữ” đã có khá nhiều bạn review rồi nên mình sẽ chỉ review về “Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc” mà thôi.
Câu chuyện kể nhân vật chính tên là Sakuma Shunsuke – nhân viên maketing tài ba, một kẻ hiếu thắng, coi tất cả mọi thứ trên cuộc đời là những trò chơi thắng thua. Thế nhưng trong một lần,Sakuma đã bị một ông khách hàng tai to mặt lớn loại ra khỏi một dự án quảng cáo quan trọng. Lần đầu cảm thấy mọi chuyện trật ra khỏi đường ray những gì mình đã định sẵn, cộng thêm men say bốc lên đầu, Sakuma đã đến dinh thự nhà Katsuragi, nơi ở của kẻ đã đá đít anh ta ra khỏi dự án để ba mặt một lời. Khi vẫn còn đang mải loay hoay ở phía bên ngoài cổng dinh thự, Sakuma tình cờ bắt gặp cô con gái của Katsuragi là Juri đang cố gắng trốn ra khỏi nhà. Cuộc gặp gỡ ấy dường như đã thay đổi tất cả mọi thứ xung quanh. Với bản tính ngạo mạn, coi nhân sinh là những trò chơi, Sakuma cùng với Juri đã quyết định phân thắng bại với Katsuragi hòng kiếm được một số tiền béo bở và lấy lại niềm kiêu hãnh của bản thân. Nhưng khi trò chơi tưởng chừng như đã hạ màn, phần thắng đã nắm chắc trong tay,quỹ đạo của trò chơi bỗng đổi hướng. Rốt cuộc ai mới là người thắng cuộc sau cùng?
Thường thì với các bộ truyện trinh thám thì chắc chắn những cú plot twist cuối cùng cũng là thứ hay ho nhất và quyển này thật sự cũng không ngoại lệ :)) thật sự Higashino Keigo là bậc thầy trong những cú plot twist :))) Giọng văn của dịch giả cũng khá ổn, làm thoát được nghĩa trong từng câu văn của tác giả. Ít lỗi chính tả, bìa rất đẹp tuy nhiên nếu xanh hơn được một tí thay vì đen xì ntn thì tốt :)) à bookmark là một quân bài nhưng chả cắt bo góc gì cả đâm vào tay đau vãi
4. LẠC LẠC review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
“The name of the game is a kidnapping” (Tên của trò chơi là bắt cóc) Một cuốn tiểu thuyết chưa thật trọn vẹn
Xuyên suốt tác phẩm, có thể thấy, Sakuma vì muốn “chơi” Katsuragi để tìm xem ai sẽ là kẻ chiến thắng, người cao tay hơn mà bày ra thiên la địa võng, suy trước tính sau, dự kiến trước mọi tình huống phát sinh… trong trò chơi bắt cóc do anh giả tưởng và đạo diễn. Mọi yếu tố được xây dựng nhằm tạo lên một phi vụ hoàn hảo. Làm cho người chơi, người sáng tạo ra cú lừa này, vừa được chơi, vừa được vui, vừa được trả món nợ khi Sakuma bị Katsuragi loại ra khỏi dự án anh đã đổ vào biết bao tâm huyết, nhất là vừa lấy lại được danh dự, thể diện trước lời nhận định chẳng mấy hay ho mà Katsuragi dành cho anh: “Không biết cách đọc thấu nhân tâm, cách suy nghĩ còn hời hợt, lần tới phải giao cho người biết nhìn xa trông rộng.”
Và tưởng chừng như kế hoạch của Sakuma đã hoàn toàn đi đúng theo những gì anh ta dựng lên. Katsuragi dễ dàng bị anh ta đánh lừa, bị anh ta quay như chong chóng. Đỉnh cao của kế hoạch Sakuma tạo lập, có lẽ nằm ở cách thức anh ta phát hiện, cắt đuôi cảnh sát lẫn việc anh ta xác lập phương thức giao nhận tiền.
Nhưng kế hoạch Sakuma đầy tâm đắc, ngay từ đầu đã xuất hiện một lỗ hổng lớn không thể lấp đầy: Sakuma quá ngây thơ mà tin mọi lời Juri – Chiharu nói. Không xét sâu xa, nhưng quả thực rất khó tin và quá đỗi khiên cưỡng khi một anh chàng vốn thông minh, làm việc theo nguyên tắc, luôn lạnh lùng suy xét giải quyết mọi chuyện như Sakuma, lại dễ dàng nghe rồi tin theo mọi lời của một cô gái mới lần đầu gặp mặt: danh tính của cô ta, những lời chối đầy sơ hở: không mang theo điện thoại, để quên tin nhắn thoại ở nhà bạn, không cho Sakuma đi xe đến gần nhà cô bạn đó, những lần Sakuma để cô ta tự do ở nhà hay các cuộc điện thoại trao đổi giữa cô ta với Katsuragi…
Quá nhiều vấn đề ở Juri mà Sakuma không nhìn ra được; và chính sự tin tưởng dễ dàng ấy làm cho kế hoạch của Sakuma thất bại ngay từ trong trứng nước. Vậy, đây là sai lầm của Higashino Keigo khi xây dựng hình tượng nhân vật Sakuma Shunsuke hay là dụng ý của ông? Để nhằm khắc sâu một nhân vật, tưởng rằng thông minh lõi đời nhưng thực chất lại “không biết cách đọc thấu nhân tâm”, “cách suy nghĩ còn hời hợt”, “không biết nhìn xa trông rộng”?
Bên cạnh sai lầm chí mạng ngay từ nước đi đầu tiên của riêng Sakuma, Tên của trò chơi là bắt cóc còn chứa đựng những lỗ hổng không nhỏ cả về mặt tình tiết lẫn diễn biến tâm lý của nhân vật. Kế hoạch Sakuma xây dựng còn nhiều kẽ hở, nhưng trong tính phức tạp và hai mặt của trò chơi này, kẽ hở ấy có thể dễ dàng được bỏ qua. Bên cạnh đó, sự phát triển tính cách nhân vật lại có phần sắc lạnh, thiếu tính logic: mọi con người xuất hiện trong tác phẩm với bóng hình hết sức nhạt nhòa, để rồi cuối cùng, độc giả có thể tự hỏi, liệu rằng những nhân vật ấy có thật sự cần thiết? Ngay cả, “Juri” cũng chỉ như một con rối, gần như nghe theo mọi sự sắp xếp của Katsuragi. Quả thực, hiếm có tác phẩm nào trong sáng tác của Higashino Keigo lại xuất hiện nhiều nhân vật “thừa” đến như Tên của trò chơi là bắt cóc.
5. SƠN LƯƠNG review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
Quyển này cũng đọc xong lâu rùi mà không review được, nay dựa trên những dòng note ngắn ngủi, mình quick review.
Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc là một quyển khá lạ của Keigo Higashino vì lần đầu tiên ngôi kể là “tôi” chứ không phải ngôi thứ ba, và góc kể cũng vì thế mà khác đi: thay vì đi tìm lời giải cho một vụ án thì ta được chứng kiết quá trình lên âm mưu – cụ thể là một vụ bắt cóc của nam chính Sakuma, để trả đũa Katsuragi Katsutoshi, người dám chê bai năng lực mà anh luôn tự hào.
Những tưởng giữa Sakuma và người bị bắt cóc Juri sẽ xảy ra Hội chứng Stockholm, tức con tin yêu luôn kẻ bắt cóc, nhưng không, vụ bắt cóc mở ra một trò chơi mới, gây cấn mà Sakuma dành hết tâm huyết để lên kế hoạch.
Mọi thứ diễn ra đúng như Sakuma đã dự đoán, nhưng truyện của Keigo thì không thể đơn giản như vậy. Lúc mà Sakuma tưởng mình đã chiến thắng trò chơi do mình làm chủ từ đầu cũng là lúc anh nhận ra sự thật ngược lại, trò chơi bây giờ mới thực sự bắt đầu và chưa biết ai mới là người chiến thắng thật sự.
Truyện giàu tình tiết điện ảnh, có thể hình dung ra cảnh phim thì sẽ thế nào, mọi thứ im ắng chỉ còn tiếng tim đập hay kim đồng hồ quay chờ đến đúng khoảnh khắc mọi thứ diễn ra như kẻ bày mưu đã sắp đặt. Đây là một quyển hay, hấp dẫn, như một ván bài, 30 chưa phải tết, hãy đọc đến tận cùng mới biết kẻ thắng người thua.
6. THẢO BÙI review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Thứ nhất, nói về cốt truyện của “Tên của trò chơi là bắt cóc” thì đây là câu chuyện xoay quanh Sakuma – một nhân viên văn phòng marketing khôn khéo bị loại khỏi sự án quảng cáo sản phẩm xe hơi cho khách hàng quan trọng Katsuragi. Anh đến dinh thự Katsuragi hy vọng tìm được câu trả lời thích đáng thì vô tình trông thấy con gái ông ta trèo tường trốn khỏi nhà. Sakuma lợi dụng tình hình đó với hy vọng trả đũa và làm Katsuragi quay cuồng trong một ván cược lớn, hòng lấy lại lòng kiêu hãnh của mình. Nhưng rồi cuối cùng, quỹ đạo của trò chơi bỗng nhiên đỏi hướng, rốt cuộc ai mới là chủ cuộc chơi này?
Tác giả cho thấy cái thế giới điên rồ này, người sống thì muốn chết, người sắp chết thì lại khao khát được sống. Dường như kẻ phản diện là những nạn nhân khốn khổ nhất trong một câu chuyện hoàn toàn khác. Tôi ấn tượng nhất trong truyện đoạn đối thoại của Juri và Sakuma:
“Tôi nghĩ từ khi sinh ra tôi đã được định sẵn làm kẻ xấu rồi” – Sakuma khẽ rít một hơi thuốc.
“Trên đời làm gì có chuyện dễ ăn như thế?”- Juri cười nhạt – Một con quái vật vốn không được sinh ra, nó là được tạo thành”
Tác giả Higashino Keigo được biết đến với nhiều tác phẩm nổi tiếng như “Bí mật của Naoko”, “Phía sau nghi can X” (tác phẩm mang về cho ông giải thưởng Naoki lần thứ 134), hay tiêu biểu nhất là “Thánh giá rỗng” (nằm trong Top 5 Tiểu thuyết trinh thám hay nhất do Shukan Bunshu bình chọn). Nói đến đây đủ để bạn có thể đánh giá được ngòi bút tài năng của tác giả này thế nào, cách dùng từ đầy kích thích, ma mị, xen lẫn sự logic. Ông cho thấy rằng “Trên đời này, vốn không có người tốt hoàn hảo, cũng chẳng có người xấu triệt để. Phần lớn mọi người đều ở đâu đó giữa hai thái cực ấy.”
Thứ hai, theo ý kiến chủ quan của tôi, ngoài những phần kịch tính trong liên tưởng tư duy, phân tích để tìm ra manh mối đáp án của những phị vụ lừa phỉnh nhau trong truyện, có lẽ vài chi tiết chưa được tác giả đẩy lên đến đỉnh điểm. Giả dụ như cảnh gần đầu, khi Kozuka nói chuyện với Sakuma, sự nối tiếp mạch truyện quá trần trụi khiến tôi có thể đoán được tình tiết trước khi nó diễn ra, hay cảnh Sakuma đến dinh thự của Katsuragi và vô tình chứng kiến cảnh con gái ông ta leo ra khỏi dinh cơ, nó trôi đi khá là bình lặng và chóng vánh để dẫn đến cuộc gặp gỡ không mấy bất ngờ. Có nhiều đoạn ngôn từ hơi rối, và khá bí ẩn làm tôi phải đọc lại nhiều lần để hiểu được ý tác giả muốn biểu đạt. Mọi mối truyện, nút thắt chưa được đẩy đến đỉnh điểm và thỏa mãn như khi đọc “Phía sau nghi can X” và “Thánh giá rỗng”. Song bên cạnh đó, “Tên của trò chơi là bắt cóc” cũng có nhiều vấn đề đáng để chúng ta suy ngẫm như sự tồn tại của con người, mặt huất của ngành công nghiệp Marketing hay cách con người dồn đẩy nhau vào vết cắt đau khổ của cuộc sống.
Cuối cùng, khảo quan bìa sách được thiết kế khá ấn tượng, với hình con Q cơ đầy ẩn ý và ma mị, cho thấy sự hai mặt của một “trò chơi”, kẻ giết người khác, và kẻ bị cầm tù trong suy nghĩ thiển cận của bản thân. Với giá bìa 86.000 đồng, có vẻ không quá đắt khi sở hữu một cuốn sách với chất lượng giấy in tốt và tình tiết truyện cũng đáng để đánh giá cao. Một quyển sách phù hợp với các bạn yêu thích dòng trinh thám, và từng bị điên đảo vì “Phía sau Nghi can X”. Một cuốn sách đáng đọc.
Đây là cảm quan cá nhân của tôi, còn bạn, bạn có thể cho tôi biết ý kiến của bạn về quyển sách này không?
7. TÀ NGÔ review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
Vừa đọc xong Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc Của Higashino Keigo nên viết ngay luôn. Truyện nội dung chả có gì: một thằng làm bên mảng sáng tạo, xưa nay làm đâu thắng đó thì lần này đột nhiên bị khách hàng sộp bẻ chỉa, gạt nó ra khỏi dự án, không cho nó làm leader nữa. Lý do thì ông ta cho rằng sản phẩm quảng cáo của nó không có tầm nhìn xa. Cái ông ta muốn không chỉ thắng lợi ở hiện tại mà còn cả tương lai. Ý tưởng không có tầm nhìn xa của nó không chỉ là ý tưởng này mà là tất cả những ý tưởng trước đây của nó đều thế. Nhục, tức. Nó quyết định trả đũa ông này một vố để chứng tỏ tài năng. Và cái kết là thanh niên ngạo mạn lãnh đủ. Ông ta đã dạy cho nó 1 bài học quý giá mà chắc là nó sẽ nhớ suốt đời.
Theo cá nhân tôi nghĩ, ông Kat đánh giá anh ta không có tầm nhìn xa là hoàn toàn chính xác. Nhưng cái k có tầm nhìn xa này không như anh ta nghĩ là ổng chửi anh ta nông cạn, ngu dốt, hời hợt mà là thái độ anh ta đối mặt với cuộc sống ở hiện tại.
Anh ta là một thanh niên ưu tú, thông minh, nhạy bén, liều lĩnh và thích khiêu chiến. Anh ta chẳng những thích tận hưởng quá trình chinh phục mà còn thích nhấm nháp thành tựu chiến thắng. Mọi thứ xung quanh anh ta từ học tập công việc, thậm chí tán chuyện nói dóc với gái mà anh ta cũng muốn biến nó thành một cuộc chiến. Càng cam go càng khoái. Lối sống này là lối sống tận hưởng, chỉ biết hiện tại vui vẻ không màn tương lai ra sao. Chuyện tương lai cứ để tương lai tính. Ta không sợ, ta là 1 chiến binh, tới đâu ta đấu tới đó. Do có suy nghĩ và cách sống như thế nên toàn bộ sản phẩm anh ta làm ra đều mang đậm chất thành công rực rỡ huy hoàng ở phía hiện tại giống y con người anh ta, chứ không đảm bảo gì ở mặt tương lai. Tôi nghĩ đó chính là điều mà Kat cha thấy rõ bản chất con người anh nên mới loại anh ra khỏi vụ làm ăn. Cái loại này thì chả liên quan gì đến năng lực tài năng của anh cả.
Anh không hiểu rõ nên anh cảm thấy một chiến binh bất bại như anh đang bị xem thường. Anh không tha thứ được cho hành động coi khinh đó. Anh muốn chứng minh cho ông ta thấy anh không bất tài như ông nói đâu. Nhưng sự thật anh chứng minh đâu không thấy chỉ thấy anh càng đi càng tiến dần đến nhận xét của ông ta mà thôi: chỉ biết hiện tại không màn tương lai. Theo tôi anh càng tẩy càng đen, nếu gỡ gạt được gì thì đó chính là lúc trước ông ta biết anh là kẻ thông bình thường mà nay thì càng biết anh là siêu thông minh pha máu liều.
Theo tôi nghĩ qua sự việc lần này anh sẽ đánh giá đúng đắn hơn về chính con người của mình. Lắng nghe người khác cũng đâu có gì xấu xa. Hoàn cảnh gia đình tan vỡ khi còn nhỏ, rồi sống cuộc sống tạm bợ ở gia đình người khác là một bước ngoặc định hình thế giới quan của anh. Nó khiến cho anh nhận rõ bộ mặt của mỗi người và có cái đầu tỉnh táo, lạnh lùng. Anh có yêu cầu cao với mọi người bao nhiêu thì càng nghiêm khắc và yêu cầu mình càng cao và khắc khe hơn nữa. Thật sự ra, nhìn anh có vẻ cay nghiệt, lạnh nhạt nhưng ẩn sâu dưới lớp giáp bảo vệ đó là trái tim bị tổn thương. Anh khao khát gia đình nhưng đồng thời anh cũng sợ hãi. Do sợ hãi nên thành ra né không bao giờ muốn chạm tới. Tôi nghĩ vì lẽ đó nên khi nghe Kat con kể lể anh mới có chút mủi lòng rồi dấn thân vô trò chơi này.
Tóm lại là tôi đang viết cái quái gì vậy. Thôi dẹp k viết nữa : chốt lại tôi thích nhân vật Sakuma này nhưng không thích truyện và càng không thích cái kết, mặc dù kết vậy là hoàn mỹ.
8. QHUONG review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
Mình công nhận đây là một cốt truyện khá độc đáo và cách kết thúc khiến mình khá bất ngờ. Mình có thử đoán trước cái kết nhưng hóa ra vẫn sai. Câu chuyện chỉ được kể từ góc nhìn của Sakuma, nhân vật chính, nên rõ ràng đó là ý đồ của tác giả khi cố ý để người đọc chỉ biết được một phía của sự việc. Vì vậy, không chỉ ở cốt truyện thú vị, mà còn là cải cảm giác khi đọc truyện, mình thấy bồn chồn, không yên, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, có gì đó sẽ khiến Sakuma gặp rắc rối. Mình chỉ theo dõi được diễn tiến sự việc từ phía Sakuma mà không biết đổi thủ có phản ứng và hành động như thế nào.
Mình rất ấn tượng với cách tác giả xoay chuyển, biến tấu chủ đề về bắt cóc. Lấy bắt cóc là một trò chơi thử tài của Sakuma, ta thấy một động cơ mấu chốt không phải là vì tiền, hay vì trả thù như những hành động phạm tội khác. Ở đây chỉ đơn thuần là một sự thử thách, một kiểu trổ tài, để cho thấy khả năng và năng lực của bản thân với một đối thủ đã dám đánh giá thấp mình. Điều đó đã là đủ để gợi nên sự tò mò ở người đọc. Một người chưa từng phạm tội bao giờ, bây giờ phải thực hiện một hành động nguy hiểm cần đến nhiều sự tính toán và lên kế hoạch tỉ mỉ, không được phép sai sót, nhưng không phải để trả thù – với mình, đó chỉ là sự đáp trả của lòng tự trọng đã bị xúc phạm nặng nề, đòi hỏi một lời giải thích xứng đáng. Không vì tiền, vì tình, vì trả thù, mà đơn thuần là vì cái tôi cá nhân và vì muốn chứng minh bản thân với đối thủ.
Và để kết hợp với một cốt truyện gây tò mò, thu hút người đọc như vậy thì không thể thiếu đến nhân vật chủ chốt Sakuma. Mở đầu truyện đã cho thấy Sakuma không phải là một nhân vật tốt bụng, dễ mến. Anh kiêu ngạo, tham vọng, đắc ý với những gì mình thể hiện. Anh có những tính chất của một alpha male đặc thù, coi phụ nữ như một dạng công cụ phục vụ cho dục vọng của mình. Tác giả xây dựng Sakuma thành một kiểu người đáng ghét, coi thường phụ nữ, chỉ biết đến cá nhân và đề cao bản thân hết thảy. Anh ta ích kỉ, vô cảm, vô tình. Nhưng dù như vậy, mình vẫn rất thích Sakuma và cảm thấy anh đặc biệt hấp dẫn. Vì luôn giữ một cái đầu lạnh, tỉnh táo nên Sakuma mới nghĩ ra ý tưởng liều lĩnh như vậy. Và vì tác giả đã xây dựng Sakuma là một con người hiếu thắng, tự tin, việc anh quyết định thực hiện kế hoạch đó càng làm tăng cái kịch tính của sự đối đầu giữa những bộ óc thông minh và xảo quyệt. Nhưng không ai ngờ kế hoạch được khởi động nhờ vào sự tình cờ liên quan đến cô con gái của đối thủ.
Cả quá trình lên kế hoạch và thực hiện nó cho thấy những sự mưu tính rất tỉ mỉ của Sakuma. Anh hành động hoàn toàn theo logic và lý trí. Anh phân tích từng bước đi khả thi của mình và dự đoán phản ứng từ đối thủ. Từ đó, anh quyết định xem nên làm gì tiếp theo, và cách thực hiện như thế nào. Phải nói là Sakuma suy xét vô cùng kĩ lưỡng từ mọi khía cạnh để đảm bảo kế hoạch thành công. Trong quá trình thực hiện từng bước, anh không ngừng theo dõi trạng thái và hành động của đối thủ. Anh quan sát và tự rút ra những nghi vấn hay kết luận để xác định bước tiêp theo. Vì mình đang thích Sakuma rồi, nên những nghi vẫn của anh khiến mình rất lo lắng. Việc tác giả không cho phép người đọc biết về suy nghĩ của đối phương khiến người đọc và Sakuma đang ở cùng trên một chiếc thuyền – chính người đọc không thể biết được những nguy cơ đe dọa tới kế hoạch của Sakuma. Khi kế hoạch kết thúc, thành công, mình thở phào, nhưng đồng thời cảm thấy có gì đó khuất tất. Vẫn còn nhiều điểm không khớp. Đến lúc này thì tác giả xoay chuyển tình thế. Đó là một cú twist – không chỉ với người đọc – trời giáng vào kế hoạch hoàn hảo của Sakuma. Chuyện gì đang xảy ra? Tất cả trò chơi này, với Sakuma, la nghiêm túc, nhưng với đối phương, điều đó nghĩa là gì? Sự thật được phơi bày còn đáng sợ hơn nhiều so với những gì Sakuma nghĩ, nó không hề đơn giản mà là một sự che đậy tài tình.
Một điều nữa rất đáng khen là tác giả biết sử dụng các nhân vật không hề tốt đẹp để tham gia vào câu chuyện này. Ngoài ra, mối quan hệ tình cảm giữa Sakuma và nhân vật nữ không khiến mình phải đảo mắt hay ngán ngẩm. Sakuma không vì tình cảm mà bị lung lay. Anh gắn bó với trò chơi này từ đầu đến cuối, suy nghĩ thấu đáo, tình cảm với anh chỉ là một bước đệm để đảm bảo sự cam kết của những người tham gia – dù tình cảm đó phát sinh trong vô thức. Vì Sakuma không phải là người tốt, nên anh không bị xáo trộn bởi lương tâm quá nhiều. Tuy vậy, khi mọi chuyện trật đường ray, Sakuma đã mất đi vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng của mình và trở thành một con người đầy lo lắng, bất an – ở đây, tác giả đã cho thấy phần mềm yếu, dễ tổn thương của Sakuma, một con người đã phải quen độc lập, quen tỏ ra mạnh mẽ, quen với việc đeo mặt nạ để che giấu “shadow” của mình. Vậy là, cuốn sách này còn nói về việc đón nhận phần “shadow” trong mỗi con người như thế nào để phát triển cá nhân và nhận thức bản thân.
9. THANH HÀ review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
Một cuộc đấu trí quá ư là hấp dẫn được viết một cách vô cùng logic. Bạn hoàn toàn nghĩ bạn là người điều khiển trò chơi này? Bạn nghĩ mình nắm rõ toàn bộ quy luật trò chơi? Ồ không, một cú lật kèo ngoạn mục vào phút 90 đấy 😉
1/3 cuốn đầu diễn biến chậm, 2/3 cuốn về sau mới thật sự hấp dẫn thế nên cần kiên nhẫn nhé 😉 Đọc rất bánh cuốn và tới cuối cùng phải thốt lên “Ồ quao” :))))
Điểm cộng cho cuốn này là ở chỗ có nhiều câu nói hay về cuộc sống của bác Keigo, đọc thấm thía lắm.
Thế nên: 4/5 sao nhé
10. THỊ LỆ GẠO ĐEN review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
Bác Keigo đỉnh thật sự ấy, chưa bao giờ bị thất vọng. Nếu muốn đọc sách không có nhân vật nào tốt, thì Goth và cuốn này là 2 lựa chọn toẹt cmn vời. Twist thì phải gọi là ra gì luôn. Quấn mà cũng hồi hộp gay cấn, nghẹt thở chứ không kiểu an an và đi sâu tâm lý nhân vật như những cuốn khác của bác.
Cuốn này mình đọc ngay sau Đi tìm lẽ sống – sau khi bội thực về lý thuyết và định nghĩa này nọ, nên mình đọc theo đúng kiểu relax thôi chứ không đặt nặng là phải rút ra bài học gì cả. Enjoy thôi.
À có bài học: làm gì quan trọng cũng phải chuẩn bị kĩ càng, lường hết các tình huống, chừa cho mình đường lui. Nhất là khi phạm pháp. Kkk
11. TIẾN CHOCORION review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
Lưu ý: có spoil đôi chút về nội dung trong review này
– Tính đến thời điểm hiện tại thì đây là tác phẩm đầu tiên của Keigo đã xuất bản tại Việt Nam mà ngôi kể là ngôi thứ nhất, khá đáng chú ý.
– Nội dung có lẽ đủ để so sánh với “Phía sau nghi can X”, khá hay và cuốn hút, so với những quyển xuất bản gần đây của Keigo tại Việt Nam thì chắc đây là quyển hay và đáng đọc nhất.
– Có một chi tiết khá thú vị trong trong đoạn lấy tiền chuộc, khi mà Sakuma nói cho Chiharu (hay lúc đó là Juri) rằng sẽ để vợ ông Katsuragi mang tiền chuộc đến thì Chiharu đã ngạc nhiên hỏi một câu là “Mẹ em á ?”. Đây là một câu hỏi chí mạng có thể khiến Sakuma nhận ra toàn bộ kế hoạch của Nhà Katsuragi bởi lẽ Juri thật chưa bao giờ coi bà Katsuragi là mẹ, với những phản ứng trước đó thậm chí ngay cả ông Katsuragi cô còn không coi là cha chứ đừng nói đến bà Katsuragi. Ngay cả khi viết thư tống tiền lần đầu Juri cũng phản ứng trước việc trong thư Sakuma viết là “con gái ông”. Vậy nên khi Juri thật nếu đúng như những gì được kể sẽ không bao giờ gọi bà Katsuragi là mẹ. Nếu tinh ý hơn thì Sakuma đã có thể thấy được và nhận ra Juri hiện tại là Chiharu chứ không phải Juri. Khá đáng tiếc cho Sakuma khi ở thời điểm đấy đã quá tin tưởng Juri hiện tại để không nhận ra điều này.
– Ngoài ra, có một điểm hơi vô lý là chẳng có con tin nào lại được bọn bắt cóc cắt tóc cho rồi nhuộm cả, điều đó là vô lý nếu khai rằng bị bịt mắt từ đầu đến cuối như Chiharu và Juri đã thống nhất.
12. GIANG VÕ review sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
Lâu rồi mình mới đọc một cuốn sách khiến mình lạnh sống lưng như vậy. Đây không phải truyện kinh dị, nhưng cái làm mình thấy lạnh là tất cả nhân vật đều mưu mô, và không ai là người tốt hoàn toàn cả.
Toàn bộ câu chuyện là một trò chơi đúng như tên gọi của nó, và các nhân vật thay phiên nhau lật tẩy các mánh khóe của nhau, kẻ nào tung ra mánh khóe khi kẻ khác đã hết bài là kẻ chiến thắng. Đọc đết dòng cuối cùng, thì việc ai thắng ai là tùy vào cảm nhận của mỗi người.
Bìa bản Việt, theo mình thì người thiết kế nắm bắt tất tốt tác phẩm khi minh họa hình lá bài, và hình ảnh trên lá bài cũng rất sát với nội dung sách.
Nếu bạn cần tìm một cuốn sách không quá dài nhưng nội dung vẫn đảm bảo cuốn hút, bất ngờ, thì đây chính là cuốn sách bạn cần tìm.
III. Trích dẫn sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Con người không bao giờ nhận ra thứ gì quan trọng với mình. Cho đến khi họ mất nó.
Trên đời này vốn không có người tốt hoàn toàn, cũng chẳng mấy ai xấu xa đến triệt để. Phần lớn mọi người đều ở đâu đấy ở hai thái cực ấy.
Trích đoạn sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc
Ngay khoảnh khắc từ kết hôn vừa thốt ra khỏi miệng cô nàng, bao quan tâm tôi dành cho cô đều tan biến. Từ cặp ngực đẫy đà, đôi chân thon thả, đến làn da mịn màng kia, trong mắt tôi giờ chẳng khác nào những bộ phận của một con ma nơ canh.
Tôi trưng nét mặt dửng dưng cho cô thấy rồi rời khỏi giường. Sau khi mặc lại chiếc quần lót vứt bừa ban nãy, tôi nhìn vào gương, chỉnh sửa mớ tóc bù xù.
“Mặt anh như vậy là sao hả?” Nhỏm nửa thân người dậy, cô vấn suối tóc dài lên cao. “Ai đời lại tỏ vẻ ngán ngẩm một cách lộ liễu thế kia.”
Tôi chẳng buồn trả lời. Liếc về phía đồng hồ báo thức, tôi nhận ra đã 8 giờ kém 5 phút sáng. Giờ giấc thế này là vừa đẹp. Tôi gạt công tắc của báo thức đáng lý sẽ reo sau năm phút nữa.
“Em đã hai mươi chín tuổi rồi chứ trẻ trung gì.” Cô ta liến thoắng nói tiếp. “Ít nhiều cũng phải đả động tới những chuyện như vậy.”
“Anh nhớ anh từng bảo rằng không hay nghĩ tới chuyện cưới xin rồi mà.” Tôi lên tiếng, vẫn quay lưng về phía cô.
“Không hay nghĩ tới tức là vẫn có đấy chứ.”
“Thế cơ đấy?”
Dù trong lòng, tôi thừa biết kiểu gì mọi chuyện cũng sẽ thành ra thế này, nhưng quả nhiên cứ lộ bộ mặt thật ra, kẻ nào cũng trở nên tẻ ngắt. Tôi bắt đầu hít đất ở cạnh giường, chơi thật nhịp nhàng, lúc dồn sức thì thở ra. Tôi thực hiện đúng theo chỉ dẫn của huấn luyện viên ở phòng tập.
“Anh giận em à?”
Tôi không trả lời. Bởi như thế sẽ khiến tôi đếm trật số lần hít đất. Hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi, từ giờ sẽ hơi khó đếm đây.
“Thế em hỏi thật, anh tính thế nào với em đây?”
Được bốn mươi hai lượt thì tôi thụp xuống, vẫn tư thế ấy, tôi duỗi người ra sàn, hai chân cho vào gầm giường, chuẩn bị đến bài tập cơ bụng.
“Anh chẳng tính thế nào cả. Anh có tình cảm với em. Anh ôm em vào lòng vì anh muốn thế. Chỉ vậy thôi.”
“Nói tóm lại, anh không nghĩ đến chuyện cưới hỏi phải không?”
“Ngay từ đầu anh đã nói rõ rằng anh không tính đến chuyện đó rồi mà. Khác với em, suy nghĩ ấy chưa bao giờ lướt qua tâm trí anh, trước đây là vậy, sau này cũng thế thôi.”
“Nếu em nói em không chấp nhận điều đó thì sao?”
“Thì hết cách chứ sao. Thôi, em hãy tìm một người đàn ông suy tính đến việc kết hôn đi vậy. Người như em búng tay một phát lại chẳng có ngay à.”
“Anh chán em rồi sao?”
“Không phải. Chúng ta mới quen được ba tháng chứ nhiều nhặn gì. Dù sao suy nghĩ đối lập nhau thế này thì chỉ còn cách chia tay thôi.”
Cô ta lặng thinh. Tôi chịu, chẳng biết cô nghĩ gì trong đầu. Lòng tự tôn của cô nàng rất cao, nên hẳn sẽ không xổ ra những lời lẽ bi lụy. Trong lúc cô còn mải suy nghĩ, tôi bắt đầu tập cơ bụng. Từ khi bước qua tuổi ba mươi, bụng dễ tích mỡ hẳn. Do đó, bài tập này là thứ không thể thiếu vào mỗi buổi sáng.
“Em về.” Dứt lời, cô ta xuống giường. Cách đáp trả gần giống những gì tôi tiên liệu.
Giữa lúc tôi tập cơ bụng, cô nàng mặc đồ vào. Khoác lên mình chiếc váy liền thân màu đen, không buồn chỉnh sửa lớp trang điểm, cô ta với tay cầm lấy túi xách.
“Đừng mong em gọi cho anh.” Tôi nghe thấy giọng nói của cô khi đang ngửa người bên cạnh giường. Sau khi bỏ lại câu này, cô ta rời khỏi phòng.
Cô nàng này có thân hình nóng bỏng thật, nhưng đây là chuyện chẳng đặng đừng. Tôi không phủ nhận rằng mình mê mệt thân thể cô ta, nhưng tôi chẳng ham hố gì việc góp gạo thổi cơm chung. Tất nhiên, tôi vẫn thừa cách hứa hươu hứa vượn về chuyện kết hôn và tiếp tục quen cô ta một cách êm thấm. Tới một lúc nào đó ngán đối phương đến tận cổ thì chỉ cần nói lời chia tay là xong. Nhưng phương thức này không hợp với tôi. Thực ra chủ yếu do tôi thấy quá phiền, chứ cũng chẳng phải vì cắn rứt lương tâm. Trong vô số những cuộc tình tôi đã trải qua, cũng có vài mối quan hệ duy trì được nhờ những lời dối trá và thỏa hiệp chồng chất, song có một điều tôi đúc kết được từ trải nghiệm của chính mình: Kết cục của chúng chẳng bao giờ tốt đẹp cả.
Đến khi tắm xong, đứng cạo râu trước bồn rửa mặt, tôi đã không còn nghĩ gì đến cô nàng kia nữa. Thay vào đó, tên của hai người phụ nữ khác hiện lên trong đầu. Một cô là người mẫu tiềm năng, cô còn lại là dân văn phòng bình thường. Tôi biết số điện thoại di động của cả hai, song vẫn chưa chủ động gọi cho họ lần nào. Cô người mẫu đã gọi tôi vài lần. Thú thật, trong hai nàng, tôi chấm cô văn phòng hơn, tiếc là sau lần nhậu nhẹt dạo trước, tôi đoán có vẻ chẳng triển vọng gì. Nếu phải thi triển hết các ngón nghề để tán đổ cô nàng thì tôi xin kiếu. Dù sao cô ta chẳng có giá đến mức ấy, hơn nữa tôi cũng không rảnh rỗi gì.
Tôi chiên thịt nguội với trứng ốp la, nướng bánh mì, hâm nóng canh ăn liền cho bữa sáng. Dạo gần đây, khẩu phần của tôi hơi thiếu rau xanh. Trong tủ lạnh vẫn còn cây súp lơ trắng thì phải, tôi quyết định tối nay sẽ dùng thật nhiều súp lơ làm món bỏ lò.
Vừa khoác bộ vest lên người, tôi vừa khởi động máy tính để kiểm tra thư điện tử. Chỉ có vài cái mail là dính dáng đến công việc, còn lại toàn những thứ linh tinh. Trong hộp thư có cả mail của cô nàng tiếp viên trong quán bar tôi đến hôm trước. Tôi chẳng buồn đọc mà thẳng tay xóa luôn.
Hơn 9 giờ, tôi rời khỏi nhà. Từ lúc thức giấc, chưa gì tôi đã tiêu tốn hơn một tiếng đồng hồ. Cách sử dụng thời gian của tôi còn kém cỏi quá. Tôi rảo bước thật nhanh đến ga tàu điện ngầm. Việc này tốn mất bảy phút của tôi.
Cyberplan, công ty tôi làm việc tọa lạc tại quận Minalo, nằm trên tầng chín và tầng mười của tòa nhà cao mười lăm tầng này. Tôi đi thang máy lên tầng mười.
Khi đến chỗ ngồi, tôi trông thấy mảnh giấy ghi lời nhắn Đến phòng tôi nhé… Kozuka dán trên máy tính của mình. Đặt cặp táp xuống, tôi cứ thế băng qua hành lang.
Cửa phòng Giám đốc đang để ngỏ. Vào những hôm cửa đóng, trừ khi có việc gì gấp gáp lắm, còn không thì không được phép gặp anh. Ngược lại, khi cửa mở, chúng tôi có thể vào bất cứ lúc nào. Nguyên tắc của Kozuka là thế.
Kozuka đang thảo luận chuyện gì đó với một nhân viên nữ, song khi thấy tôi tới, anh nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện.
“Còn lại giao cho cô đấy. Tóm lại, không được dùng bản thiết kế kia nữa.” Kozuka dặn dò cô nhân viên. “Tôi hiểu rồi.” Cô gái đáp lời, sau đó rời khỏi phòng. Lúc lướt qua tôi, cô khẽ gật đầu chào.
“Nếu em không nhầm thì cô ấy phụ trách sản xuất phần mềm trò chơi mới hả sếp?”
“Cũng không hẳn. Làm game khó mà.” Kozuka đóng tập tài liệu đang mở trên bàn. “Cậu khép cửa hộ tôi.”
Có vẻ là một phi vụ làm ăn lớn, hoặc một chuyện nghiêm trọng cần thảo luận đang đợi phía trước. Tôi đóng cửa rồi tiến lại bàn làm việc của anh.
“Đã có liên lạc từ công ty ô tô Nissei.” Vị Giám đốc bốn mươi lăm tuổi mở lời.
“Cuối cùng họ cũng đưa ra quyết định rồi à? Vậy đầu tiên sẽ là họp sơ bộ phải không? Tuần này em có thể để trống lịch bất cứ lúc nào.”
Tuy nhiên, Kozuka chỉ ngồi yên trên ghế, lắc đầu với khuôn mặt phiền muộn.
“Không phải vậy.”
“Em tưởng chúng ta bàn về chuyện Automobile Park?”
“Đúng, tôi đang nói về chuyện đó.”
“Vậy ý sếp là sẽ tốn thêm ít thời gian để họ đưa ra quyết định?”
“Không, có quyết định rồi. Ban nãy, tôi mới nhận được thông báo.”
“Và kết quả là?”
“Hủy bỏ.”
“Hả?” Không tin vào tai mình, tôi tiến thêm một bước lại gần bàn giám đốc. Không, tôi hiểu ý nghĩa lời sếp nói chứ. Chỉ là nó vô lý đến mức không tài nào tin nổi.
“Họ báo hủy. Toàn bộ kế hoạch Automobile Park quay lại tờ giấy trắng.”
“Không thể nào… Đúng là vớ vẩn.”
Tôi tự huyễn hoặc rằng Kozuka chỉ đang nói mấy câu đùa ngớ ngẩn. Nhưng nét mặt của Kozuka cho tôi biết anh ta chẳng có tâm trạng nào làm trò ấy. Tôi cảm thấy máu nóng trào ngược trong người, nhiệt độ cơ thể chắc phải tăng lên hai độ là ít.
“Tôi cũng không tin nổi đây này.” Kozuka lắc đầu. “Ai mà ngờ đi được đến bước này rồi còn bị hủy chứ.”
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào, mong sếp cho em một lời giải thích rõ ràng.”
“Tối nay tôi sẽ hỏi tình hình cụ thể. Bên đó sẽ sắp xếp một cuộc họp. Nhưng nói thì nói vậy, tôi đoán đối với họ, mục đích của cuộc họp chỉ là để thông báo phán quyết cuối cùng theo thủ tục mà thôi.”
“Kế hoạch hoàn toàn biến thành tờ giấy trắng hay khả năng thực hiện xuống thấp?”
“Khả năng thực hiện bằng không. Ý tưởng Automobile Park bị bãi bỏ rồi.”
Tay trái tôi siết lại thành nắm đấm, dộng thẳng vào lòng bàn tay phải.
“Khó khăn lắm mới đến được giai đoạn này, tại sao đột nhiên…”
“Người phụ trách bên ấy cũng đang rối như tơ vò mà.”
“Không rối mới lạ. Họ có biết ta mất bao nhiêu thời gian vào kế hoạch này không…”
“Phía họ bảo sẽ chịu trách nhiệm cho phần phí tổn tính đến thời điểm hiện tại.”
“Vấn đề không nằm ở chuyện tiền nong!”
“Chậc, cậu nói không sai.” Kozuka gãi gãi cánh mũi.
Tôi thọc hai tay vào túi, không ngừng đi đi lại lại trước bàn làm việc của Kozuka.
“Lâu rồi hãng xe hơi Nissei mới phát triển được sản phẩm mới, họ muốn chạy một chương trình quảng cáo rầm rộ kết hợp ra mắt dòng xe đó. Đồng thời, nhân cơ hội này họ cũng đặt mục tiêu nâng cao hình ảnh xe hơi nội địa. Vì vậy, họ dự định tổ chức triễn lãm ô tô, nhưng lại không muốn nó chỉ là buổi trưng bày đơn thuần. Đó là lý do họ mong ta góp sức. Nguyên văn yêu cầu từ phía họ là thế, đúng chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Họ không muốn nhờ tới các ông lớn mà mở lời với công ty tầm trung như chúng ta, ngoài lý do ngân sách thì cái chính là vì kỳ vọng ta đưa ra những ý tưởng mới mẻ, phải không?”
“Không sai.”
“Vậy mà giờ đến giai đoạn kế hoạch đâu vào đấy cả rồi, chỉ còn đợi một cái gật đầu của bên ấy thì họ lại co vòi rụt cổ sao? Nissei thiên hạ vô địch mà thế ư?”
“Nào, bớt giận đi. Quy mô của kế hoạch này phải đứng nhất nhì trong số các dự án chúng ta nhận từ trước tới giờ chứ chẳng chơi, nên tôi cũng biết cậu đổ nhiều tâm sức vào đó. Nhưng phía ủy thác bỏ của chạy lấy người thế kia, ta đành bó tay thôi. Sau này còn phải đối mặt với những chuyện như vậy nữa đấy.”
“Cứ thỉnh thoảng lại ăn vài vố kiểu này thì đến thần thánh cũng chẳng chịu nổi.”
“Kẻ đưa đầu chịu báng nhất là tôi đây này. Vì vụ này, tôi sẽ phải lên lại toàn bộ kế hoạch kinh doanh. Nissei bảo họ sẽ sắp xếp để giao cho chúng ta dự án khác, song không thể kỳ vọng quá nhiều.”
“Chắc lại nhờ ta quay clip quảng cáo sử dụng ca sĩ diễn viên chứ hay hớm gì. Em có thể đi cùng anh đến buổi họp tối nay không?”
“Không được, riêng điều này thì tôi không thể đồng ý.” Kozuka giơ tay phải ngăn cản. “Cậu mà đi, không khéo sẽ lời qua tiếng lại với bên đó. Còn nếu ta chịu lùi bước như bây giờ, nghĩa là họ sẽ nợ ta một lần.”
Đúng là cách nghĩ của thương nhân. Tôi chợt ý thức được Kozuka không phải người bên mảng sáng tạo mà là dân kinh doanh.
Tôi trút tiếng thở dài rồi gật đầu. “Vậy giải tán đội phụ trách dự án luôn sao?”
“Tôi e là thế. Tối nay, sau khi nắm tình hình, tôi sẽ gửi mail cho cậu, cậu dựa vào đó để viết thông báo cho các thành viên trong đội nhé.”
“Chắc chắn sẽ có người nổi sùng hơn em cho xem.”
“Hẳn rồi.” Kozuka nhún vai.
Hôm ấy, tôi ở lại công ty đến tận lúc hoàng hôn, nhưng rốt cuộc công việc chẳng đâu vào đâu. Cứ hở ra là suy nghĩ.
‘Tại sao lại thế kia chứ?’ chiếm hết tâm trí tôi. Rời công ty sớm hơn thường lệ, tôi hướng về phòng tập thể dục quen thuộc.
Đạp xe chừng bốn mươi phút, mồ hôi trên người túa ra như tắm, song cảm giác khoan khoái lại chẳng thấy đâu. Tôi dốc hết sức bình sinh lao vào tập với máy, nhưng cơ thể chỉ thêm phần bải hoải. Đến khi hoàn thành được khoảng bảy mươi phần trăm chế độ luyện tập bình thường của mình, tôi bỏ đi tắm.
Khi tôi vừa rời khỏi phòng tập thì chuông điện thoại bỗng reo lên. Số điện thoại hiển thị trên màn hình trông quen quen, nhưng tôi lại chẳng thể nhớ ra là của ai.
“Sakuma đấy hả? Tôi, Kozuka đây.”
“À vâng, sếp ạ. Cuộc họp với phía Nissei kết thúc rồi sao?”
“Xong rồi. Cũng vì chuyện đó, tôi có điều này muốn nói với cậu. Tôi đang ở khu Roppongi, giờ cậu đến được không?”
“Vâng, được ạ. Anh cho em địa chỉ đi.”
“Tôi ở quán Sabine. Chắc cậu biết chứ?”
“Em biết. Ba mươi phút nữa em đến.”
Đúng lúc tôi vừa cúp máy thì có một chiếc taxi chạy ngang qua. Tôi bèn giơ tay vẫy lại.
Sabine là cửa tiệm do một công ty thực phẩm chức năng đứng ra kinh doanh với mục đích giảm thuế. Tôi đã được Kozuka dẫn đến đó tầm hai, ba lần. Không gian rộng một cách thừa thãi, lại còn lòe loẹt, tiếp viên thì đông như kiến. Nội thất chẳng khác nào dăm ba thứ bánh kem trang trí màu mè, chỉ nhìn thôi đã đủ chán ngán. Dám chắc nếu vào tay mình, tôi hoàn toàn có thể thiết kế một cửa tiệm mang phong cách tinh tế hơn gấp vạn lần với chi phí chỉ bằng một nửa.
Tôi xuống xe và bước vào thang máy của tòa nhà bên cạnh đó.
Có một tay lễ tân đóng bộ vest đen và một cô nàng tóc hơi vàng dong dỏng cao đứng tại lối vào cửa tiệm. Tay lễ tân chào hỏi lịch thiệp đến lố bịch, còn cô tóc vàng chật vật lắm mới nói dược câu chào bằng tiếng Nhật.
“Giám đốc Kozuka đến rồi thì phải.”
“Vâng, ngài ấy ở bên trong, thưa quý khách.”
Lối vào chia thành hai bên trái phải. Rẽ trái sẽ tới sảnh, còn rẽ phải là chỗ ngồi ngay quầy. Nhân viên đưa tôi sang lối đi bên phải. Nhưng không phải vì Kozuka đang đợi tôi ở quầy. Đi sâu đến cuối đường sẽ có các phòng riêng, đây là phòng VIP dành riêng cho các vị khách đặc biệt. Thật ra, đối với quán này mà nói, Kozuka chẳng phải thượng khách. Song hiện tại, anh đang đảm nhận vai trò cốt yếu trong chiến lược quản lý hình ảnh của một nghị sĩ tai to mặt lớn. Nhờ vào mối quan hệ với vị đó nên anh mới được Sabine tạo điều kiện như thế.
Trong phòng, Kozuka đang uống rượu Hennessy đá với hai tiếp viên. Thấy tôi, anh ta khẽ giơ tay lên chào.
“Xin lỗi vì muộn rồi còn gọi làm cậu cất công đến đây.”
“Không đâu, em cũng muốn nghe chuyện mà.”
Kozuka gật đầu, ý nói “không muốn mới lạ.”
Tiếp viên hỏi tôi muốn dùng rượu gì, tôi bèn gọi Hennessy uống sếch. Trong phòng Vip này cũng có một quầy bar chuyên dụng, Tiếp viên lấy ly rượu ở đó rồi mang tới cho tôi. Hennessy đã được rót ra, nhưng tôi chẳng còn lòng dạ nào nhấp môi ngay lập tức.
“Xin lỗi các em, chúng tôi có chuyện muốn bàn riêng.”
Kozuka lên tiếng, hai cô tiếp viên nở nụ cười giả lả rồi bước ra ngoài.
“Vậy sự tình thế nào?” Tôi thử hỏi.
“Ừm, tôi nắm được khái quát cục diện rồi. Họ quyết định bãi bỏ kế hoạch trong buổi họp Hội đồng quản trị hôm trước.”
“Chuyện đó em hiểu. Điều em muốn biết là lý do kìa.”
“Lý do là…” Kozuka lắc lắc ly rượu, viên đá trong ly kêu lanh canh. “Vốn liếng, công sức phải bỏ ra quá nhiều nhưng lại không tiên định được kết quả. Nói ngắn gọn là vậy.”
“Cái gì mà không tiên định được, ai phán như thế? Chính họ đánh giá nó sẽ mang lại kết quả nên mới bật đèn xanh cho ta đấy chứ?”
“Tôi rào trước đón sau chắc còn khuya cậu mới chấp nhận, nên thôi, để tôi huỵch toẹt luôn cho xong. Người nắm quyền sinh sát trong phi vụ Automobile Park là Katsuragi, Phó Giám đốc mới nhậm chức.”
“Katsuragi, ý sếp là con trai Chủ tịch…”
“Katsuragi Katsutoshi. Ông ta là người yêu cầu đưa mọi chuyện về lại vạch xuất phát.”
“Chỉ vì một ông Phó Giám đốc tự dưng giở chứng mà kế hoạch ta dày công xây dựng suốt mấy tuần liền giờ đổ sông đổ bể sao?”
“Nhân vật này không phải kiểu người giở chứng thế đâu. Ông ta đã kinh qua rất nhiều bộ phận, từ kinh doanh, buôn bán đến truyền thông, sau khi tích góp đủ kinh nghiệm thực chiến, ông ta tới Hoa Kỳ làm việc tại công ty con, trang bị cho mình một lượng lớn kiến thức trong mảng marketing. Mới năm mươi tuổi mà ông ta đã được bổ nhiệm vị trí Phó Giám đốc, có thể một phần vì ông ta là con trai của Chủ tịch, nhưng không ai dám nhận xét ông ta hữu danh vô thực cả.”
“Và tối nay anh đã gặp ông ta?”
“Phải. Ông ta có đôi mắt sắc lẻm như diều hâu, đã vậy còn chẳng thèm cười lấy một lần.” Kozuka có vẻ như đã bị áp đảo kha khá, anh một hơi uống cạn thứ chất lỏng trong ly.
“Lại một nhân vật độc tài xuất hiện sao?” Tôi cũng vươn tay về phía ly rượu của mình.
“Katsuragi bảo sẽ cho chúng ta thêm một cơ hội nữa.”
“Ồ.” Đang với tới ly rượu, tôi quay phắt sang nhìn vị Giám đốc chưa tới ngũ tuần. “Nếu thế thì mọi chuyện lại theo hướng khác. Chúng ta hãy xem xét lại kế hoạch lần nữa, rồi xây dựng một đề án mà họ không thể cằn nhằn câu nào.”
“Dĩ nhiên tôi cũng định như thế, song phía bên họ đưa ra hai điều kiện. Một, ta phải làm nổi bật sự quan tâm đến vấn đề môi trường của họ. Họ muốn thể hiện Nissei là một hãng chú trọng đến việc bảo vệ môi trường trong cả quá trình sản xuất, chứ không chỉ trong vấn đề khí thải hoặc tiết kiệm năng lượng.”
“Chưa gì đã thấy chán ngắt rồi. Vậy yêu cầu còn lại là?”
“Ừm, tôi đang vướng ở đó đây.” Kozuka tự rót thêm rượu vào ly. Anh ta cố tình tránh ánh mắt của tôi.
“Yêu cầu còn lại họ đưa ra là gì?” Tôi gặng hỏi lần nữa.
Kozuka khẽ thở dài, đoạn cất tiếng.
“Thay máu toàn bộ dàn nhân sự phụ trách dự án. Đặc biệt, phải đổi trưởng nhóm Sakuma Shunsuke.”
Tên tôi xuất hiện trong câu chuyện, song tôi vẫn chưa hiểu ngay được ý nghĩa trong lời anh nói. Không, nói đúng hơn, chính vì tên mình được nhắc đến nên tôi mới không tiêu hóa nổi sự việc.
“Tức là yêu cầu loại bỏ em?”
“Có vẻ ông Katsuragi đã điều tra rất kỳ lưỡng các dự án từ trước tới nay của cậu. Rồi sau cùng ông ta đưa ra kết luận đó. Xin nhắc trước, đây không phải lời tôi mà là phát ngôn của Phó Giám đốc Katsuragi đấy nhé.”
“Anh cứ cho em biết đi.”
“‘Cách làm của Sakuma Shunsuke rất dị biệt, trong các dự án tạm thời thì có thể thu hút được sự chú ý, nhưng về lâu về dài lại thiếu yếu tố mang tính tầm nhìn. Đơn giản và dễ hiểu, song không biết cách đọc thấu nhân tâm. Ý tưởng xây dựng một thứ nhái theo khu vui chơi cho chiến dịch truyền thông đánh vào loại xe mới không có gì đặc sắc, cách suy nghĩ còn hời hợt. Mong muốn của Nissei là khách hàng không chỉ mua xe mà còn mua được cả niềm kiêu hãnh. Làm gì có khách hàng nào đến khu vui chơi giải trí để đạt được niềm kiêu hãnh chứ. Lần tới, phải giao cho người biết nhìn xa trông rộng hơn mới được.’ Đó là nguyên văn lời ông Katsuragi nói.”
Vẫn cầm ly rượu trong tay, cả người tôi đông cứng lại, tưởng chừng sự phẫn nộ và cảm giác nhục nhã đang lấp đầy cơ thể mình. Giờ mà lên tiếng, chắc tôi chỉ phun ra được những lời cáu giận, nếu cử động, có khi tôi sẽ chẳng ngại ngần mà ném luôn ly rượu đi.
……
Trên đây là các trích dẫn, trích đoạn trong sách Tên Của Trò Chơi Là Bắt Cóc – Higashino Keigo. Nếu các bạn thấy hay và hữu ích thì đừng quên mua sách giấy để ủng hộ Tác giả và Nhà xuất bản nhé!
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè! |
Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!