Nhảy Nhảy Nhảy – Haruki Murakami

Nhảy nhảy nhảy - Haruki Murakami

Thể Loại Văn học – Tiểu thuyết
Tác Giả Haruki Murakami
NXB NXB Hội Nhà Văn
CTy Phát Hành Nhã Nam
Số Trang 568
Ngày Xuất Bản 2021
Xem Giá Bán Trên FAHASA T I K I SHOPEE

I. Giới thiệu sách Nhảy Nhảy Nhảy

Nhảy nhảy nhảy (ダンス・ダンス・ダンス Dansu Dansu Dansu) còn gọi là Mua múa mùa là tên tiểu thuyết thứ sáu phát hành năm 1988 của Murakami Haruki và là phần tiếp theo của cuốn Cuộc săn cừu hoang. Cùng với dàn nhân vật quen thuộc từ ba cuốn tiểu thuyết đầu tiên của ông nhưng đây không được nằm trong tuyến truyện về “Chuột” vì phong cách và nhân vật đã không còn có điểm chung. Năm 2001, Murakami Haruki nói rằng ông viết Nhảy nhảy nhảy là để tự trấn tĩnh bản thân sau thành công ngoài mong đợi từ tiểu thuyết Rừng Na Uy và vì thế, ông hài lòng khi viết nó hơn các tác phẩm khác.

Nhận định

“Nếu Raymond Chandler sống đủ lâu để có thể xem Blade Runner, ắt hẳn ông sẽ viết r một cuốn nào đấy tương tự như Nhảy Nhảy Nhảy.” – Observer

“Làm thế nào Murakami có thể duy trì được chất thơ trong khi viết về đời sống hiện đại và cảm xúc hiện đại? Tôi hầu như rủn gối vì ngưỡng mộ.” – Independent on Sunday

“Murakami là tác gia độc nhất vô nhị, tuy nhiên ở nhiều phương diện ông cũng là người kế tục Kafka bởi hình như ông có cái trí tuệ hầu thấu hiểu thực chất của Kafka: một tác gia đầy hài hước.” – Sunday Herald

“Cần phải xếp Murakami vào hàng các tiểu thuyết gia lớn nhất còn sống hiện nay trên thế giới.” – Guardian

Sơ lược cốt truyện

Tiểu thuyết theo chân hành trình kỳ lạ của một nhân vật chính không tên kiếm sống bằng nghề copywriter. Anh bị thúc đẩy trở về Khách sạn Cá Heo, một khách sạn cũ kỹ mà anh từng sống với cô gái mà anh yêu dù thực tế anh không biết tên cô. Cô đã biến mất không để lại dấu vết nào. Lúc này, Khách sạn Cá Heo đã bị mua lại bởi một tập đoàn lớn và đã được chuyển đổi thành một khách sạn hiện đại theo phong cách phương Tây nhưng vẫn giữ tên gọi cũ.

Nhân vật chính trải qua nhiều giấc mơ kỳ lạ trong đó anh gặp lại cô gái mình yêu cùng với Người Cừu – một người đàn ông trùm da cừu chuyên nói chuyện theo lối luyến chữ – cùng nhau họ dẫn dắt anh khám phá ra hai sự kiện kỳ lạ.

Điều đầu tiên là một vấn đề trừu tượng trong tự nhiên, làm cách nào để sống sót trong môi trường không thể sống được. Điều thứ hai là về cái chết của một cô gái gọi, trong đó một người bạn cũ của anh, giờ đây đã là một diễn viên nổi tiếng, có liên quan mật thiết.

Trong quá trình đó anh cũng gặp một cô bé 13 tuổi đang gặp rắc rối nhưng có tài tiên tri, gia đình nhiều rắc rối của cô, một nhà thơ cụt một tay và một cô gái tiếp tân đồng cảm chia sẻ nhiều điểm tương đồng với anh.

Một số thông tin về nhà văn Murakami Haruki

Murakami Haruki (村上 春樹 (Thôn Thượng Xuân Thụ)sinh ngày 12 tháng 1 năm 1949) là một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Từ thời điểm nhận giải thưởng Nhà văn mới Gunzo năm 1979 đến nay, hơn một phần tư thế kỷ hoạt động và viết lách, tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 50 thứ tiếng trên thế giới, đồng thời trong nước ông là người luôn tồn tại ở tiền cảnh sân khấu văn học Nhật Bản. Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những mĩ danh “nhà văn được yêu thích”, “nhà văn bán chạy nhất”, “nhà văn của giới trẻ”.

Từ nhỏ, Murakami đã chịu ảnh hưởng lớn của văn hóa phương Tây, đặc biệt là âm nhạc và văn học. Ông lớn lên cùng với hàng loạt tác phẩm của các nhà văn Mỹ như Kurt Vonnegut và Richard Brautigan, và sự ảnh hưởng của phương Tây chính là đặc điểm giúp mọi người phân biệt ông với những nhà văn Nhật khác. Văn học Nhật thường chú trọng đến vẻ đẹp ngôn từ, do đó có thể khiến cho khả năng diễn đạt bị giới hạn và trở nên cứng nhắc, trong khi phong cách của Murakami tương đối thoáng đạt và uyển chuyển.

Murakami học về nghệ thuật sân khấu tại Đại học Waseda, Tokyo. Ở đó, ông đã gặp được Yoko, người sau này là vợ ông. Ban đầu ông làm việc trong một cửa hàng băng đĩa, nơi mà một trong những nhân vật chính của ông trong tác phẩm Rừng Na Uy, Watanabe Toru, đã làm việc. Một thời gian ngắn trước khi hoàn thành việc học, Murakami mở một tiệm cà phê chơi nhạc jazz có tên “Peter Cat” tại Kokubunji, Tokyo, ông quản lý nó từ năm 1974 đến 1982. Nhiều tiểu thuyết của ông lấy bối cảnh âm nhạc và nhan đề đề cũng nói đến một bản nhạc nào đó, gồm có Dance, Dance, Dance (của ban nhạc The Steve Miller), Rừng Na Uy của The Beatles)’ và Phía nam biên giới, phía tây mặt trời (ghép từ nhan đề một bài hát South of the Border và mượn ý lại của một bài hát khác East of the Sun).

II. Review sách Nhảy Nhảy Nhảy

Review sách Nhảy nhảy nhảy - Haruki Murakami

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Dưới đây là tổng hợp Review sách Nhảy Nhảy Nhảy của nhà văn Haruki Murakami. Giúp bạn có cái nhìn tổng quan nhất về cuốn sách mà không cần mất thời gian tìm kiếm.

Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi & cập nhật thông tin mới nhất nhé!

1. T R A N review sách Nhảy Nhảy Nhảy

Murakami giới thiệu nhân vật chính của mình là một nhà văn không có tên cụ thể. Không rõ lý do tại sao tác giả lại chọn nhà văn vô danh làm nhân vật dẫn chuyện cho tác phẩm. Tôi đoán có lẽ là để làm cho nhân vật kể chuyện dễ nhận dạng hơn theo kiểu “đại trà”. Hình tượng người đàn ông được xây dựng khá điển hình. Anh ta 34 tuổi, đã ly dị, và làm việc như một nhà văn tự do. Giống như hầu hết mọi người ở độ tuổi của mình, người đàn ông đã có những trải nghiệm về cạm bẫy trong cuộc sống. Anh ta bị trầm cảm và trong một lần thì chứng bệnh này nghiêm trọng đến mức anh ta trở thành một người ẩn dật trong sáu tháng. Mặc dù nhà văn đã xoay sở để kéo mình ra khỏi vực thẳm nhưng vẫn có cảm giác bị bỏ rơi bởi vợ và mất đi công việc, tình bạn và các mối quan hệ lãng mạn trước đây.

Thực chất, anh đã rơi vào trầm cảm sau khi ly hôn và có một người bạn chết một cách bí ẩn. Một người phụ nữ bỏ rơi anh. Kết quả là một khoảng thời gian sáu tháng tự nhốt mình trong căn hộ như một kiểu chết ngầm và không thèm tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài xã hội. Có một số liên lạc từ bên ngoài, bao gồm thư từ đối tác kinh doanh cũ và vợ cũ của anh ấy nhưng những bức thư đã không được bất kỳ sự hồi âm nào từ anh. Bối cảnh của truyện u ám và tối tăm đến nỗi con mèo của anh ta cũng chết nốt. Vào mùa xuân, anh quyết định quay lại cuộc sống bình thường để đối diện với xã hội ngoài kia. Đó là một sự thôi thúc không giải thích được từ bên trong mà anh ta sẽ dừng công việc và có một kỳ nghỉ dài để đến thăm một khách sạn tầm thường. Chuyến đi đến Sapporo chỉ là bước đầu tiên trong danh sách những hành vi và sự kiện kỳ lạ đối với nhà văn.

Tất cả những đặc điểm nổi bật vĩ đại của Murakami đều có ở đây: những nhân vật bồn chồn và nhạy cảm, những sự thay đổi đáng lo ngại thành hiện thực bị thay đổi, những cụm từ mượt mà và một câu chuyện kể với tiết tấu nhanh đến bất ngờ. Các nhân vật Murakami, từ trẻ em đến cảnh sát, được vẽ rất sinh động, bất kể tình huống họ gặp phải như thế nào. Trong quá trình phiêu lưu giải trí đưa chúng ta đến miền bắc băng giá của Nhật Bản, đến Hawaii và những góc tối tăm, ẩm ướt của trí tưởng tượng. Rõ ràng, dù cho kết thúc của “Nhảy nhảy nhảy” chưa thực sự làm độc giả hài lòng nhưng chúng ta có thể châm chước vì cách xây dựng nhân vật rất độc đáo và thú vị của tác giả. Có đôi lúc, tôi cảm thấy bối cảnh của quyển sách vừa thực vừa mơ, tựa như nhân vật chính chỉ là đang ngủ một giấc dài và mơ về những tình tiết đó mà thôi.

2. LINH HOÀNG review sách Nhảy Nhảy Nhảy

Mình đọc cuốn này hơi đứt đoạn, mà cũng cách đây một tháng rồi, toàn tranh thủ đọc lúc vạ vật ở sân bay mà đọc bản mềm thấy vèo vèo cũng hết, về nhà ra nhà sách sờ vào sách mới thấy nó dày hơn mình tưởng nhiều chứng tỏ lúc đọc khá là bị cuốn vào mạch.

Đối với mình mà nói thì Nhảy Nhảy Nhảy có phần rất “Haruki”, cái chất mà mình cảm thấy khó tả tồn tại trong Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót, Kafka Bên Bờ Biển, hay cả Người Tình Spunik, nhưng ở đây nó tồn tại dễ chịu hơn với một cốt truyện rõ ràng hơn, nhiều chi tiết thực hơn. Mình thích mối quan hệ đặc biệt giữa nhân vật với cô bé Yuki, một tình bạn kỳ lạ, một sự gắn kết không tưởng giữa hai con người hoàn toàn khác biệt, nhưng ẩn chứa nhiều tinh thần nhân văn.

Hệ thống nhân vật trong Nhảy Nhảy Nhảy theo mình cũng rất đặc biệt và thú vị, như cô nàng lễ tân khách sạn có cái tên lạ thường, nhà thơ cụt tay, tay diễn viên bạn học … Mỗi nhân vật mỗi con người đi qua trong từng trang sách đều để lại một chút suy ngẫm, ám ảnh, cũng giống như cái tiếng khóc tiếng thổn thức vọng về ở cái khách sạn Cá Heo vậy.

3. B review sách Nhảy Nhảy Nhảy

Như thường lệ bác già vẫn nặn ra nhân vật chính là 1 anh zai sống 1 mình, bị vợ bỏ, mê rượu, nhạc cổ điển, biết nấu ăn và trên hết là anh ấy rất cô đơn. Chính ra viết về nỗi cô đơn luôn là nhu cầu cực thừa thãi của con người vì nỗi cô đơn không thể đem ra phơi, bằng bất cứ phương cách nào cho dù đó là ngày nắng đẹp tới chảy mỡ. Murakami luôn tạo ra nhân vật cô đơn theo cái cách rất tài tình. Một số lượng không hề nhỏ các bạn “nhà văn trẻ” nước nhà nên mang sách bút tới hỏi thăm bác già mà tầm sư học đạo 1 cách nghiêm túc. Họ luôn viết ra những thứ chứng tỏ là mình cô đơn, cần được cứu rỗi, cần được giải thoát nhưng rốt cuộc cũng chỉ là sự gồng mình không cần thiết và ra chiều “đim đíp” trong vô vọng. Hãy tưởng tượng rồi hãy viết, nhất là khi viết ra để bán cho người khác đọc chứ không phải viết nhảm nhảm kiểu như mình :3. “Những kẻ không có trí tưởng tượng thường là những kẻ tự mỹ hóa bản thân 1 cách nhanh nhất”

Như thường lệ mình vẫn khá thích cuốn này cho dù nó nhận phải khá nhiều lời chê bên cạnh 1Q84 và Tsukuru Không Màu.

Việt Nam được nhắc tới 2 lần trong cuốn sách, mỗi lần không quá 2 dòng. Đó là Việt Nam “chiến tranh” và Việt Nam “miền đất của bom mìn”. Rất điển hình, Cũng như thường lệ

4. PHẠM THUẬN review sách Nhảy Nhảy Nhảy

Một lần nữa Murakami lại chứng tỏ văn phong và cách kể chuyện của ông là đủ để xô đổ bất kỳ câu chuyện chân thực nào đang tồn tại.

Trong vài quyển trước đây, đại khái Murakami chia ra thành hai tầng lớp: tầng lớp siêu quý tộc với những thứ đậm chất nghệ thuật như Jazz, rượu vang.. và tầng lớp bất an với xã hội. Ở đây, nhân vật chính là kiểu tầng lớp thứ hai diển hình, nhưng đặc biệt hơn là anh ta luôn có sự kết nối với một thế giới khác trong tâm tưởng. Tâm tưởng đó được hình thành từ những lo âu, những ký ức vẫn con vương vấn ở thì hiện tại, và gây ảnh hưởng tới thì hiện tại. Từ đó tạo nên những chuỗi hành động siêu bình thường, chủ yếu là mâu thuẫn trong suy nghĩ để tìm ra chính cái bản ngã thực sự của mình.

Mình cho rằng, đến tuổi băm, sẽ xuất hiện những khó khăn khó lường trong cuộc sống, và nó được miêu tả một cách y chang mấy cuốn tản văn trong Nhảy Nhảy Nhảy. Nó, như là một sự kết hợp của Blade Runner và Midnight in Paris, cứ đi đi mãi rồi mới chợt thức tỉnh, và nhận ra những điều quý giá nhất luôn được tìm thấy ở những gì bình dị nhất.

Cá nhân mình nghĩ, sự cô đơn được biểu hiện trong từng nhân vật ở cuốn truyện này dễ chịu hơn so với hai cuốn mình đọc hoàn chỉnh của Murakami. Nó có một cái đó rất người, rất thật, mặc dù nó đã là sản phẩm của trí tưởng tượng theo nghĩa bóng từ những câu chữ đầu tiên. Và cũng lần đầu tiên mình thấy những mối quan hệ xoay quanh anh chàng nhân vật chính nó phù hợp và đẩy đủ đến hoàn hảo, từ Yuki, từ Gontanda đến Kiki, hay tình yêu của đời anh Yumiyoshi. Những người này tạo dựng nên một chuỗi câu chuyện hướng đến anh, để rồi cho người đọc thấy và cảm nhận ra những thứ rất bình dị, và nội dung mà Murakami muốn truyền tải.

Đáng giá nhất, vẫn là những hội thoại của anh với cô bé Yuki, tự nhiên và nhiều cảm xúc đến kỳ lạ.

Truyện vẫn không xử lý được đầy đủ các tình huống kỳ ảo về cuối như mình kỳ vọng, vì nó khá mở, một số chi tiết mình hơi băn khoăn như những bộ xương, người Cừu.. và chỉ giải thích bằng một buổi sáng thức dậy hoàn hảo.. hơi có chút hụt hẫng một chút xíu..

Sự từng trải thật kỳ diệu, nó mặc nhiên mang đến những cảm xúc không ngờ tới. Một buổi sáng thức dậy, thấy xung quanh có thứ mình trân quý nhất bên cạnh, và bùm, lao đến với niềm say mê nhất.

Nhảy Nhảy Nhảy, chiếu theo bản đồ cảm xúc, là một vòng cung, với phần lõm ở giữa.

III. Trích dẫn sách Nhảy Nhảy Nhảy

Trích dẫn sách Nhảy nhảy nhảy - Haruki Murakami

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Trích dẫn hay Nhảy Nhảy Nhảy

“Đó là lúc tôi nhận ra: tất cả chúng tôi đều có liên hệ với nhau”.

“Nếu biết rõ những điều mình muốn, cháu có thể sống theo bất cứ cách nào tùy thích.”

“Bên ngoài là cả thế giới rộng lớn, phải tiếp tục bước chứ.”

“Khi cậu đã chọn một con đường thì phải theo nó đến cùng mới được.”

“Khi bối rối, điều tốt nhất nên làm là ngồi yên chờ mọi việc qua đi.”

“Không khí, ánh sáng, những khoảnh khắc thời gian, cô ấy nắm bắt được chúng. Cô ấy khiến những cảm xúc sâu thẳm nhất của con người trở nên hữu hình.”

“Nếu thiếu niềm tin, anh sẽ đầu hàng.”

“Cuộc sống của tôi là của tôi, của bạn là của bạn. Chỉ cần bạn biết mục tiêu mình kiếm tìm thì cứ sống như cách bạn muốn. Những gì người khác nói chẳng liên quan đến bạn.”

“Con người ta đạt đến đỉnh cao theo nhiều cách khác nhau. Nhưng cho dù có là ai, một khi đã qua thời đỉnh cao, phần còn lại chỉ là giai đoạn xế bóng. Chẳng ai khác được. Và điều tệ nhất là ta không bao giờ biết đỉnh điểm đó là ở đâu. Ta cứ nghĩ rằng mình vẫn đang ở thời kỳ phong độ, rồi đột nhiên nhận ra mình đã đi hết phần lớn chặng đường. Chẳng ai nói trước được điều gì. Một số người lên đến đỉnh cao đời mình vào tuổi mười hai, để rồi sau đó sống một cuộc sống chẳng mấy biến động gì nữa. Một số khác đấu tranh đến tận lúc chết; có những người lại chết ngay khi họ lên đến đỉnh cao. Những thi sĩ, nhạc sĩ sống gấp gáp, và đến ba mươi họ coi như đã qua thời của mình. Lại có những người như Picasso, tiếp tục sống và sáng tác cho đến tận tám mươi tuổi. Còn tôi thì sao? Đỉnh cao của tôi? Tôi có không? Tôi chẳng có gì đáng để gọi là một cuộc đời cả. Một ít sóng gió. Vài thăng trầm. Nhưng chỉ thế thôi. Không có gì sinh ra từ trống rỗng. Tôi đã yêu và đã được yêu, nhưng cũng chẳng có gì để khoe khoang. Đó là một bức tranh đơn giản, hầu như không có chi tiết gì. Tôi cảm thấy mình đang ở trong một trò chơi điện tử. Hóa thân thành một chú Pacman đang mù quáng ăn những chấm nhỏ tạo nên một mê cung rắc rối. Điều duy nhất chắc chắn là cái chết của tôi.”

“Thật là không may, đồng hồ vẫn tích tắc, từng giờ đang trôi đi. Quá khứ chồng chất, tương lai thu hẹp. Những cơ hội ít dần, nuối tiếc mỗi lúc một nhiều lên.”

“Tôi vẫn luôn cho rằng con người sẽ chầm chậm mà già đi, thật ra thì không phải như vậy, con người đều sẽ già đi trong nháy mắt.”

“Bạn cần phải làm một người trưởng thành, không được phép có cảm xúc, cũng không được phép ngoảnh đầu nhìn lại. Đi ra ngoài cuộc sống để nhìn ngắm nhiều hơn. Bạn phải nghe lời, “Không phải tất thảy mọi chú cá đều bơi trong cùng một khoảng biển.”

“Cuộc sống của tôi là của tôi, cuộc sống của bạn là của bạn. Chỉ cần bạn hiểu rõ mình đang tìm kiếm cái gì thì bạn cứ việc sống theo ý nguyện của bản thân. Người khác nói gì cũng hãy mặc kệ.”

“Thứ tầm thường giống như một vết bẩn trên áo sơ mi trắng, một khi đã bị vấy bẩn thì sẽ không bao giờ rửa sạch được, không thể cứu vãn.”

“Theo thời gian, bạn sẽ thấy rõ rằng cái gì đã ở lại thì sẽ ở lại, cái gì đã không thì sẽ không. Thời gian giúp xóa nhòa hầu hết mọi thứ. Còn thứ mà thời gian không thể xóa, bạn phải tự xóa cho mình”

Nhảy nhảy nhảy - Haruki Murakami

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Trích đoạn đầu tiểu thuyết Nhảy Nhảy Nhảy

Tôi thường mơ thấy khách sạn Cá Heo.

Trong những giấc mơ ấy, tôi ở đó, bị cuốn vào một tình huống nào đó đang tiếp diễn. Mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng tôi thuộc về chuỗi ảo mộng này.

Khách sạn Cá Heo méo mó, quá chật hẹp. Nó giống một cây cầu dài có mái che hơn. Một cây cầu trải dài vô tận xuyên thời gian. Và rồi đang ở đó, giữa cái chốn ấy. Một ai khác nữa cũng có ở đó, đang khóc.

Khách sạn bao bọc quanh tôi. Tôi có thể cảm nhận nhịp đập và hơi ấm của nó. Trong mơ, tôi là một phần của khách sạn.

Tôi tỉnh dậy, nhưng ở chốn nào? Tôi không chỉ thoáng nghĩ như thế, mà còn tự cất tiếng hỏi mình: “Ta đang ở đâu?” Như thể không hề biết rằng: Tôi đang ở đây. Trong cuộc đời tôi. Sự tồn tại của tôi là một đặc tính của thế giới này. Không phải vì tôi nhớ rõ ràng mình từng chấp thuận những sự kiện, hoàn cảnh, tình huống này mà trong đó coi là nhân vật chính. Đôi khi có một người đàn bà nằm cạnh tôi. Nhưng thường thì tôi ở một mình. Chỉ mình tôi với con đường cao tốc chạy qua bên cạnh căn hộ, cạnh giường có một chiếc ly (còn chừng năm milimet whiskey trong ấy) và tia nắng ban mai hiểm độc – không, phải là dửng dưng mới đúng – đầy bụi bặm. Thi thoảng trời đổ mưa. Nếu mưa, tôi sẽ nằm lì trên giường. Nếu trong ly vẫn còn whiskey, tôi sẽ nhấp một chút. Tôi sẽ ngắm những giọt nước mưa nhỏ xuống từ mái hiên, rồi tôi sẽ nghĩ về khách sạn Cá Heo. Có lẽ tôi sẽ vươn mình, khoan khoái và chậm rãi. Đủ để chắc chắn rằng tôi là chính mình chứ không phải một phần của cái gì đó. Nhưng, tôi sẽ nhớ lại cảm giác trong giấc mơ. Nhiều tới mức tôi cho là mình có thể vươn tay ra chạm vào nó, rồi toàn bộ cái gì đó bao gồm cả tôi sẽ dịch chuyển. Nếu căng tai ra, tôi sẽ nghe được chuỗi hành động chậm chạp và cẩn trọng đang diễn ra, như những giọt nước trong một bộ trò chơi nước chảy phức tạp và rắc rối, lần lượt, giọt nọ nối giọt kia. Tôi chăm chú lắng nghe. Đó là lúc tôi nghe thấy tiếng ai đó đang khóc, khe khẽ, đến mức gần như không thể nhận thấy. Một tiếng nức nở từ đâu đó trong bóng tối thăm thẳm. Ai đó đang rơi lệ vì tôi.

Khách sạn Cá Heo là một khách sạn có thật. Nó nằm trong một khu bình dân ở Sapporo. Có lần, cách đây vài năm, tôi đã ở đó một tuần. Không, để tôi nhớ kỹ xem. Cách đây bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bốn. Hay chính xác hơn là bốn năm rưỡi. Tôi lúc đó vẫn còn hai mấy tuổi. Tôi và người đàn bà mình đang sống chung khi ấy vào thuê phòng tại khách sạn Cá Heo. Nàng đã chọn nơi này. Chúng mình sẽ ở đây, đó là những gì nàng đã nói. Nếu không phải vì nàng, tôi ngờ rằng mình sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới chỗ đó.

Đó là một khách sạn nhỏ xập xệ. Suốt thời gian ở đó, tôi không biết mình có thấy vị khách nào khác không. Đôi khi có vài nhân vật lượn lờ trong sảnh, nhưng ai mà biết họ có trọ ở đấy hay không? Bảng giữ chìa khóa phòng ở sau bàn lễ tân luôn trống vài chỗ, nên tôi đoán chắc cũng còn vài người khách khác. Dù không nhiều lắm. Ý tôi là một khi đã treo biển khách sạn trong một thành phố lớn, đăng ký số điện thoại vào danh mục kinh doanh, hiển nhiên không ai lại tiếp tục hoạt động mà không có khách. Nhưng dẫu đúng là ngoài chúng tôi ra còn có những khách trọ khác, thì họ quả là im ắng kinh khủng. Chúng tôi không nghe được âm thanh nào từ họ, cũng hiếm khi nhìn ra dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện của họ – ngoại trừ vị trí những chiếc chìa khóa trên bảng giữ chìa khóa có chút thay đổi mỗi ngày. Phải chăng họ giống như những cái bóng nín thở trườn dọc theo tường hành lang? Đôi khi chúng tôi nghe thấy tiếng lách cách đều đều của thang máy, nhưng khi nó dừng lại, sự tĩnh mịch đến ngột ngạt lại ập xuống.

Một khách sạn bí ẩn.

Nó gợi cho tôi liên tưởng đến trạng thái ngưng trệ trong quá trình tiến hóa của sinh vật. Một sự thoái hóa gien. Một sự cố quái đản của tự nhiên đã khiến vài sinh vật lạc lối, không đường trở lại. Vector tiến hóa đã biến mất, thể sống mồ côi bị bỏ lại run rẩy đằng sau tấm màn lịch sử, tại Miền Đất Bị Thời Gian Lãng Quên. Và không phải lỗi tại ai. Không ai chịu trách nhiệm, không ai cứu vớt nó.

Lẽ ra người ta không nên xây khách sạn này tại vị trí ấy. Đó là sai lầm đầu tiên, rồi mọi thứ tệ hại đi từ đó. Tựa như một cái nút áo bị gài sai, mọi cố gắng sửa chữa đều chỉ dẫn tới một sự hỗn độn tinh vi – nếu không nói là tao nhã – khác. Không thứ gì có vẻ đúng cả. Nhìn vào bất cứ thứ ở nơi đây là ta sẽ thấy mình đang nghiêng đầu đi vài độ. Không đến mức gây hại gì cho bản thân hay tới độ trông quá đỗi kỳ cục. Nhưng ai mà biết được? Có khi bạn lại quen với việc nhìn mọi thứ nghiêng nghiêng (nhưng nếu vậy, bạn sẽ không còn ngắm được thế giới mà không phải vẹo đầu đi nữa).

Đó là khách sạn Cá Heo. Nó thiếu thốn sự bình thường. Hỗn độn chồng chất hỗn độn cho tới khi đạt tới độ bão hòa, thứ được định sẵn là trong một tương lai không-quá-xa xôi sẽ bị nuốt chửng vào dòng xoáy thời gian. Chỉ thoáng nhìn qua ai cũng nhận ra điều ấy. Một nơi đáng thương, ủ dột như một con chó đen ba chân sũng nước dưới Cơn mưa tháng Mười hai. Những khách sạn buồn tẻ có ở khắp nơi, chắc chắn rồi, nhưng Cá Heo thuộc một phân loại riêng của nó. Khách sạn Cá Heo thiểu não đúng theo nghĩa đen của từ ấy. Một khách sạn thảm thương.

Nó cứ thầm lặng tồn tại, để rồi, ngoại trừ những kẻ khốn khổ và không hay nghi ngờ tình cờ lạc bước, không người nào lại sẵn lòng chọn nó làm nơi nghỉ chân.

Khác xa so với cái tên của nó, (cái tên “Cá Heo” gợi tôi nghĩ đến một khách sạn nghỉ dưỡng có màu trắng tinh khiết như viên kẹo đường bên bờ biển Êgiê), nếu không có tấm biển treo bên ngoài, hẳn sẽ không ai biết tòa nhà là một khách sạn. Thậm chí dẫu có tấm biển hiệu và bằng đồng ngay lối ra vào, trông nó gần như không có nổi một phần giống khách sạn. Thực sự nó giống một viện bảo tàng hơn. Một kiểu bảo tàng kỳ quái nơi những kẻ có thói tò mò kỳ quái lẻn vào để ngắm nghía những vật trưng bày kỳ quái.

Điều này cũng không xa sự thật là mấy. Khách sạn Cá Heo quả thực có một phần như viện bảo tàng vậy. Nhưng tôi muốn hỏi, liệu có ai muốn ở lại trong một khách sạn như thế? Ở trong một lữ quán kiêm hòm để thánh tích, các dãy hành lang tối đen của nó chất đầy những da và lông cừu đầy nấm đầy mọt, sách vở tài liệu mốc meo cùng những tấm ảnh ố màu? Trong một khách sạn mà các góc nhà đóng két những giấc mơ dang dở?

Đồ đạc đã bạc màu, bàn ghế ọp ẹp, khóa cửa thì hỏng. Ván sàn sây sước, bóng đèn tối mờ; khớp nối của vòi nước chậu rửa mặt thì bị lệch, không thể ngăn nước rỉ xuống. Một bà phục vụ to béo nện đôi chân voi đi qua các hành lang, nặng nề ho lên những tiếng báo hiệu điềm chẳng lành. Luôn thường trực sau bàn lễ tân là gã chủ trang niên với đôi mắt ủ rũ và hai ngón tay bị cụt. Đó là kiểu người mà, thoạt nhìn bề ngoài đã thấy, mọi thứ của gã đều không ổn. Một mẫu vật thực sự – vừa được rớt khỏi chất dịch màu xanh nhàn nhạt sau khi bị ngâm cả đêm, với linh hồn hằn dấu bởi bất hạnh, thảm hại và thất bại. Người ta sẽ muốn đặt gã vào một hòm thủy tinh, khuân tới lớp nghiên cứu khoa học và giới thiệu: Chủng người Vô thành tựu. Hầu như bất cứ ai từng gặp gã đều ít nhiều cảm thấy ngao ngán. Không ít người sẽ nổi cáu (một số người thấy khó chịu khi thấy những hình mẫu thảm hại của loài người). Vậy ai sẽ ở trong cái khách sạn đó cơ chứ?

Thế đấy. Chúng tôi đã ở đó. Chúng mình sẽ ở lại chỗ này, nàng nói. Rồi sau đó nàng biến mất. Nàng bước ra rồi đi mất. Người Cừu đã kể với tôi như vậy. Ngườiđànbàđãbỏđimộtmìnhchiềunay, Người Cừu nói. Bằng cách nào đó, Người Cừu đã biết. Ông ta biết rằng nàng sẽ ra đi. Giờ tôi cũng hiểu ra rồi. Mục đích của nàng là dẫn dụ tôi tới đây. Như thể đó là số mệnh của nàng. Như dòng Moldau chảy ra biển lớn. Như mưa rơi.

Ngay khi tôi bắt đầu có những giấc mơ về khách sạn Cá Heo, nàng luôn là hình ảnh trước tiên xuất hiện trong đầu. Nàng đang tìm kiếm tôi. Nếu không, tại sao tôi cứ lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ ấy?

Nàng. Nàng tên là gì? Chúng tôi đã sống với nhau vài tháng nhưng tôi chưa bao giờ biết điều đó. Thực sự thì, tôi đã biết gì về nàng? Nàng là nhân viên trong một câu lạc bộ gái gọi cao cấp. Một câu lạc bộ chỉ dành cho hội viên; những kẻ có địa vị không-hoàn-hảo không được hoan nghênh. Như vậy, nàng là một con điếm hạng sang. Ngoài ra, nàng cũng kiêm vài việc khác nữa. Trong giờ hành chính nàng là người đọc mo rát bán thời gian cho một nhà xuất bản nhỏ; nàng cũng là một người mẫu hoa tai. Nói cách khác, nàng bận rộn liên miên. Lẽ tự nhiên, nàng không thể không có tên. Trên thực tế, tôi chắc nàng có tới cả đống tên. Đồng thời, nói trắng ra, nàng chẳng có cái tên nào. Bất cứ thứ gì nàng mang theo – vốn cũng gần như chẳng có gì – đều không ghi dấu một cái tên. Nàng không có thẻ tàu điện, không bằng lái, không cả thẻ tín dụng. Nàng có mang theo một cuốn sổ tay, nhưng trong ấy lại nguệch ngoạc đầy một thứ mật mã không tài nào đọc ra được. Dường như nàng không muốn bị nhận dạng. Gái điếm chắc cũng phải có tên, nhưng họ sống trong một thế giới không cần biết đến điều đó.

Tôi hầu như không biết gì về nàng. Quê hương, tuổi thực, ngày sinh, học vấn và hoàn cảnh gia đình nàng – tất cả đều không biết. Bất chợt như nắng mưa, nàng đột nhiên ùa tới từ đâu đó để rồi bốc hơi đi mất, chỉ để lại những ký ức.

Nhưng giờ đây, ký ức về nàng đang ào ạt trở lại trong một hiện thực xưa cũ giờ đây mới lại. Một hiện thực rõ ràng đến chừng cầm nắm được. Nàng đang gọi tôi qua cái nơi được biết đến với tên khách sạn Cá Heo ấy. Phải, nàng đang kiếm tìm tôi lần nữa. Và chỉ còn cách trở thành một phần của khách sạn Cá Heo, tôi mới có thể gặp lại nàng. Phải, không còn nghi ngờ gì nữa: chính nàng là người đã khóc vì tôi.

Mải miết ngắm màn mưa, tôi ngẫm nghĩ về ý nghĩa của việc thuộc về và trở thành một phần của cái gì đó. Có ai đó khóc vì tôi. Từ một nơi xa, rất xa. Từ một nơi mà, xét cho cùng, là một giấc mơ. Dù tôi vươn xa bao nhiêu, dù tôi có chạy nhanh thế nào, tôi cũng không bao giờ đến được nơi ấy.

Tại sao lại có người khóc vì tôi?

Rõ ràng là nàng đang gọi tôi. Từ một nơi nào đó trong khách sạn Cá Heo. Và dường như ở đâu đấy trong chính tâm trí mình, tôi cũng đang tìm kiếm khách sạn Cá Heo. Để được hòa mình vào khung cảnh ấy, được trở thành một phần của cái chốn định mệnh kỳ quặc ấy.

….

Nhảy nhảy nhảy - Haruki Murakami

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE
Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè!

Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!

4.9/5 - (9 bình chọn)

Có thể bạn quan tâm

Trích dẫn sách Xa Ngoài Kia Nơi Loài Tôm Hát - Delia Owens

Xa Ngoài Kia Nơi Loài Tôm Hát – Delia Owens

Xa Ngoài Kia Nơi Loài Tôm Hát. Sáu triệu bản bán ra trên toàn thế giới. 58 tuần trong danh sách bán chạy của New York Times. Dẫn đầu mục tiểu thuyết bán chạy của Amazon trong năm 2019

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *